Trên một ngọn đồi cách Đại Hà Trấn chừng hai mươidặm, Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ sóng ngựa bên nhau, ánh mắt đầylưu luyến nhìn xuống đội kỵ mã dưới chân đồi đang di chuyển về hướngbăéc, đó là binh mã của Vô Song Phái đang trở về Đại thảo nguyên, độingũ ngoằn ngoèo và dài dằng dặc. Dưới bầu trời ảm đạm và gió rét cămcăm, chỉ thấy bạch bào tung bay, kim hoàn lấp lánh, những dũng sĩ kiêncường lên đường trở về miền Quan Ngoại ...
Đội ngũ xa dần rồi mất hút, Tây Môn Triều Ngọ giọng nghèn nghẹn nói:
- Hạng huynh, họ đã đi rồi!
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Trên cõi đời có buổi tiệc nào mà không tan.
Tây Môn Triều Ngọ gượng cười:
- Tựa hồ như vừa đánh mất gì đó vậy.
Hạng Chân đưa tay vuốt ve bờm con ngựa Giáo Xử, ngoảnh lại nhìn cỗ xe mui một ngựa kéo, trầm giọng nói:
- Cảm giác ấy tất nhiên phải có thôi, giờ có níu kéo cũng vậy thôi.
Tây Môn Triều Ngọ thở dài:
- Ta đi thôi, Kha huynh ở trong xe hẳn đã nóng ruột lắm rồi.
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thế là hai mươi bảy ngày sau, Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ đã hộ tống Kha Nhẫn về đến Đan Châu.
Hết sức dễ dàng, Tây Môn Triều Ngọ và Hạng Chân đã tìm được phủ đệ của KhaNhẫn. Đó là một trang viện đồ sộ nguy nga nhất thành Đan Châu, nhà cửaliên miên bất tận.
Bởi Kha Nhẫn nài giữ quá, hai người đành ở lại chơi suốt mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739282/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.