Dưới ánh đèn chập choạng, người đầu tiên đập vào mắtHạng Chân chính là Nghiêm Tiệp, chưa đầy một ngày mà nàng đã tiều tụyhơn rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt và ánh mắt đờ đẫn.
Cạnh NghiêmTiệp là một hán tử trung niên ngồi dựa vào tường, thân hình y chắc nịchbị băng bó khắp nơi. Người này mặt vuông mày rậm, mũi lân miệng rộng,râu ngắn tua tủa. Lúc này y đang định đứng lên, nhưng hết sức khó nhọc...
Còn Mai Nhụy thì đứng lặng yên như một pho tượng đá trong góc tường, mặt trơ lạnh và hai mắt đờ đẫn.
Hạng Chân lẳng lặng nhìn ba người một hồi, đoạn mới trầm giọng nói:
- Hạng mỗ đến đây không có nguyên nhân nào khác, chỉ muốn nói với các vịvài lời. Sự tạo thành thù hận là do trách nhiệm của cả đôi bên, đến khibắt buộc phải giải quyết bằng vũ lực là phải đổ máu. Và kết quả là oánthù càng thêm sâu, hoặc là từ đó kết thúc. Sở dĩ Hạng mỗ đã xin chưởngmôn nhân Vô Song phái phóng thích các vị, mục đích là mong muốn hận thùsẽ kết thúc từ đây, không nên kéo dài nữa. Hạng mỗ đã bày tỏ tấc lòngvới các vị, còn sau này hành động thế nào thì là do ở các vị ...
Người trung niên khàn giọng nói:
- Các hạ chính là Hoàng Long ư?
Hạng Chân gật đầu:
- Vâng! Có lẽ các hạ đây là “Thao Hải Long” Nghiêm Chương?
Người trung niên cười chua xót:
- Tỏa Luyện Tứ Tuyệt chỉ còn lại mỗi mình Nghiêm Chương này thôi.
Nghiêm Tiệp bỗng lạnh lùng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739279/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.