- Hạng Chân ... tốt hơn hết ngươi hãy giết ta đi ... bằng không ta sẽchẳng bao giờ quên nỗi nhục ngày nay. Cho dù chân trời góc biển, cho dùbao lâu đi nữa thì ta cũng sẽ nhất định tìm giết ngươi, ta căm thù ngươi đến tận xương tủy.
- Tại hạ đã xông pha đến chốn giang hồ rất nhiều năm, biết bao người đãgục ngã dưới tay tại hạ, và những lời như cô nương vừa nói tại hạ cũngnghe quá nhiều rồi ... Tùy cô nương thôi, chỉ cần hôm nay tại hạ khônggiết cô nương, những ngày tháng trong tương lai đều là của cô nương. Cônương muốn làm gì tùy thích, không ai ngăn cản cô nương đâu.
Ngưng chốc lát, chàng lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, cơ hội thành công của cô nương không nhiều đâu!
Mai Nhụy nghiến răng, nước mắt ràn rụa nói:
- Ngươi hãy chờ xem!
Hạng Chân mỉm cười, lại đưa mắt nhìn đường khe trên vách, ung dung nói:
- Biết vì sao Hạng mỗ đã chọn căn hầm này không? Bởi góc độ quan sát củacăn hầm này nằm ngay đối diện với chỗ ẩn thân của đồng bọn Hạng mỗ. Nóicách khác, chỉ cần họ hành động nhanh, tiến thẳng về hướng này, đến chân bờ tường là kể như an toàn. Việc còn lại là tìm cách khử những mai phục hiểm ác kia nữa thôi.
À, Hạng mỗ một lần nữa cảm tạ cô nương đã cho biết một số bí mật quý báu ...
Mai Nhụy tức giận đến cơ hồ ngất xỉu, toét miệng mắng:
- Ngươi thật là đê hèn, vô liêm sỉ!
Hạng Chân nhún vai cười:
- Binh bất yếm trá, biết làm sao!
Không chờ Mai Nhụy nói tiếp, Hạng Chân đã kề môi vào một đường khe, khẽ cấtlên mấy tiếng “cúc, cúc” ngắn ngủi nhưng rất rõ ràng.
Đoạn liền quay phắt lại, hai mắt rực sát cơ, như đột nhiên biến thành người khác, giọng gay gắt nói:
- Mai cô nương, không được lên tiếng, không được xuẩn động. Lòng dạ Hạngmỗ rất cứng rắn và nàng cũng còn có thể sống thêm vài năm nữa, hiểu ýHạng mỗ rồi chứ?
Mai Nhụy cười thảm não, bướng bỉnh nói:
- Ta lập tức hô hoán lên đây!
Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thoáng qua á huyệt Mai Nhụy, toàn thân nàng khẽ run rẩy, không còn nói tiếp được nữa.
Hạng Chân cười khảy:
- Hãy nhớ lần này, lần sau là nàng mất tánh mạng ngay tức khắc!
Đoạn chàng lại đến nhìn qua đường khe, chỉ thấy mấy bóng người từ bên kia rừng nhanh như cắt đã đến dưới chân bờ tường.
Ngay khi ấy, Hạng Chân bỗng nghe tiếng gõ vào tường ba chậm ba nhanh rất nhịp nhàng vang lên từ hai bên hầm.
Chàng liền ngoảnh lại, nhìn Mai Nhụy thấp giọng hỏi:
- Vậy nghĩa là sao?
Mai Nhụy hậm hực, trừng mắt rồi kiên quyết cúi đầu xuống. Hạng Chân liền hiểu ngay là đừng mong được câu trả lời ở nàng.
Thế là chàng bèn phi thân lên, tay phải đẩy mở nắp hầm, người như làn khóinhẹ lên trên đường thành, lập tức bắt chước Mai Nhụy, trước phải sautrái giậm mạnh lên hai phiến đá chín cái. Động tác của chàng nhanh đếnmức cơ hồ như xảy ra trong cùng một lúc.
Chỉ chốc lát sau, phiếnđá bên trái đã dịch sang bên. Không chờ có người thò đầu lên, Hạng Chânnhư tia chớp lướt vào, liền tức từ trong hầm vang lên tiếng rên hừ hừrất khẽ. Và khi những tiếng động ấy vừa dứt thì Hạng Chân đã tung mìnhtrở lên, chiếc áo bào màu vàng của chàng dính đầy máu tươi ...
Ngay khi ấy, phiến đá phải cũng vừa mở ra, một đầu người vừa thò lên đã bịHạng Chân một chưởng đánh rơi xuống, và chàng cũng liền tức phòng vàotheo.
Ngay khi tử thi của gã kia chưa rơi xuống đến đất, HạngChân vung động song chưởng, bốn gã còn lại trong hầm lại thêm ba tênmiệng hộc máu tươi gục ngã. Tất cả bốn kẻ xấu số ấy cho đến lúc chếtthậm chí chưa kịp trông thấy rõ diện mạo của người đã ra tay giết họ.
Tên duy nhất còn lại trong tư thế đang định lấy món vật gì đó, hai mắttrừng trừng nhìn Hạng Chân, người ngây ngẩn như kẻ mất hồn.
HạngChân chẳng nói chẳng rằng, tiến tới xáng cho y hai cái bạt tai nảy lửakhiến y giật bắn người, lập tức quay về với thực tại. Khóe môi y rỉ máu, hai má sưng húp quỳ sụp xuống đất, gật đầu lia lịa và giọng run rẩynói.
- Xin hảo hớn tha mạng ... tiểu nhân chỉ là hạng nô tài ... chịu sự sai khiến của người xin hảo hớn nương tay cho.
Hạng Chân mặt trơ lạnh nói:
- Vừa rồi các ngươi đã trông thấy gì? Tiếng gõ vào vách ba chậm ba nhanh, có ý nghĩa gì?
Gã hán tử ấy khiếp sợ đến mặt mày xám ngắt, toàn thân run rẩy luống cuống nói:
- Vừa rồi ... Lý Côn dường như đã trông thấy ... có mấy bóng người ...hắn ngờ là hoa mắt, không dám ... phát tín hiệu báo động nên ... mớidùng ám hiệu thăm dò ... “Tiễn Huyệt” bên cạnh xem có trông thấy rõ ràng hay không ... chưa trả lời thì ... thì anh hùng đã ... xuống đến nơi...
Hạng Chân thầm thở phào, tung chân đá vào huyệt mê đối phương, gã hán tử ấy hự lên một tiếng, lập tức nằm yên bất động.
Hạng Chân tung mình lên khỏi hầm, lần lượt đậy nắp hai căn hầm lại, cúingười ra ngoài bờ tường, miệng lại cất lên hai tiếng “Cúc, cúc” khe khẽ. Liền tức, bên dưới bóng người nhấp nhoáng, Kha Nhẫn, Lỗ Hào và Lê Đôngđã tung mình lên đến.
Hạng Chân không nhiều lời, đưa tay chỉ căn hầm giữa, vội vã nói:
- Xuống dưới mau!
Thế là năm người nhanh chóng phóng xuống hầm, Hạng Chân đậy kỹ nắp hầm, khẽ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn bốn gương mặt lem luốc, mỉm cười nói:
- Không có gì ngoài ý muốn chứ?
Tây Môn Triều Ngọ hiếu kỳ đảo mắt nhìn quanh và nói:
- Không, có điều là lạnh đến tê cóng cả người, và lo cho Hạng huynh gặp chuyện bất trắc ...
“Trường Luyện” Lê Đông thắc mắc hỏi:
- Hạng sư thúc, gian thạch thất này dùng để làm gì vậy?
Hạng Chân cười:
- Đây là “Tiễn Huyệt”, trên bờ tường xung quanh Như Ý Phủ tổng cộng cóđến một trăm hai mươi “Tiễn Huyệt” thế này. Chỉ cần một tiếng lệnh hạ,hàng ngàn mũi tên cùng lúc bắn ra, vô cùng lợi hại!
Hạng Chân bèn tỉ mỉ thuật lại công dụng, sự cấu tạo và vị trí phân bố của những “Tiễn Huyệt” này. Sau đó lần lượt chỉ rõ tất cả sự mai phục trong Như Ý Phủ,xong xuôi chàng lại nói:
- Những mai phục tại đây và tại Đại Hàtrấn, nếu phía ta hoàn toàn không rõ mà xông bừa vào, nhất định sẽ thấtbại thảm trọng. Riêng về địa đạo quanh Đại Hà Trấn, tại hạ nghi là cóchôn đặt hỏa dược như ở Hạt Thạch Giản, chúng ta cần phải hết sức chú ý. Bây giờ, chúng ta phải cử một người đi báo với Thiết chưởng môn và cácvị thủ yếu Vô Song Phái, ý của tại hạ ...
Quay sang Kha Nhẫn cười nói tiếp:
- Phiền Kha huynh nặng nhọc một chuyến nhé!
Kha Nhẫn gật đầu cười:
- Sẵn sàng!
Hạng Chân lại nghiêm giọng nói:
- Nhưng Kha huynh cần phải ghi nhớ một nguyên tắc, chuyến đi này hết sứcquan trọng, liên quan đến hàng ngàn sinh mạng người Vô Song Phái và sựthắng bại vinh nhục, trên đường phải hết sức tránh xung đột với kẻ địchkẻo lỡ đại sự!
Kha Nhẫn gật đầu:
- Hãy an tâm, họ đuổi thì Kha mỗ chạy là xong, gì chứ cái ngón ấy thì Kha mỗ chẳng dở đâu!
Hạng Chân mỉm cười:
- Không nên chậm trễ, xin chúc Kha huynh thượng lộ bình an!
Kha Nhẫn ôm quyền thi lễ với mọi người, cười nói:
- Kha mỗ xin đi trước một bước!
Đoạn trèo lên thang, đẩy mở nắp hầm loáng cái đã mất dạng.
Hạng Chân trèo lên đậy nắp hầm lại, khi trở xuống thấy Lỗ Hào đang kề mắt vào đường khe nhìn ra ngoài nói:
- A ha, Hạng sư thúc, thân pháp của Kha đại hiệp nhanh thật hệt như một luồng khói ...
Hạng Chân vừa định lên tiếng, Tây Môn Triều Ngọ đã khẽ bật lên một tiếngsửng sốt, đưa tay chỉ Mai Nhụy đang trừng mắt giận dữ nằm trên chiếu,ngạc nhiên nói:
- Sao ở đây lại có một ả cô nương xinh đẹp thế này?
Hạng Chân ơ hờ đáp:
- Nghĩa nữ của chưởng môn nhân Trường Hồng Phái đấy!
Tây môn Triều Ngọ sững sờ:
- Sao ả ta lại có mặt tại đây và bị Hạng huynh chế ngự thế này?
Hạng Chân nóng bừng mặt có vẻ ngượng ngùng nói:
- Tại hạ đã dẫn dụ nàng ta đến đây ... rồi điểm huyệt ...
Tây Môn Triều Ngọ liền hiểu ngay cơ sự, cười bông đùa:
- Hạng huynh khá thật, nếu là Tây Môn mỗ thì dù có đổi bằng cái mạng giànày, e rằng ả ta cũng chẳng chịu theo đến đây ... Ha ... ha Hoàng LongHạng Chân mặt nào cũng cao siêu, Tây Môn mỗ hết sức khâm phục!
Hạng Chân càng thêm đỏ mặt, vội nói:
- Tây Môn đương gia nên tích đức cho cái miệng một chút, bây giờ hãy triển khai hành động kẻo muộn.
Tây Môn Triều Ngọ cười:
- Xin nghe lời dặn bảo của tôn huynh!
Hạng Chân mặt vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói thì hết sức nghiêm lạnh:
- Trước hết, chúng ta cần phải tiêu diệt những “Tiễn Huyệt” này, conđường tiến công thuận lợi nhất chính là từ phía khu rừng mà chúng ta đãđột nhập vào đây. Vậy thì chúng ta cần phải triệt để tiêu diệt những“Tiễn Huyệt” ở mặt này, bốn bề Như Ý Phủ có tất cả một trăm hai mươi“Tiễn Huyệt”, chia đều ra thì mặt này có ba mươi, hiện chúng ta đã diệttrừ ba, hãy còn hai mươi bảy nữa thôi.
Chúng ta cần phải diệt sạch trước khi Vô Song phái mở cuộc tấn công.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Hạng Chân lại nói tiếp:
- Việc tiêu diệt hai mươi bảy “Tiễn Huyệt” này, xin giao cho Tây Môndương gia cùng Lỗ Hào huynh phụ trách, còn Lê Đông huynh thì lo tiêudiệt chín mươi “Tiễn Huyệt” kia. Hãy cố gắng hết sức mình, diệt được bao nhiêu hay bấy nhiêu bằng bất kỳ thủ đoạn nào.
Tây Môn Triều Ngọ, Lê Đông và Lỗ Hào gật đầu, Hạng Chân lại nói tiếp:
- Mỗi “Tiễn Huyệt” đều chỉ có năm người, toàn bọn nhãi nhép trong Như ÝPhủ, võ công tầm thường. Chỉ cần hành động nhanh, không để cho họ có cơhội phát tín hiệu báo động, diệt xong những “Tiễn Huyệt” này rồi là sẽkhông còn khó khăn nữa.
Tây Môn Triều Ngọ bỗng nói:
- Hãykhoan, Hạng huynh! Tây Môn mỗ hãy còn thắc mắc một điều ... Nỏ liên hoàn của họ từ đâu mà bắn ra? Trước mắt có vách đá che cản kia mà!
Hạng Chân chỉ tay nắm sát trên vách nói:
- Theo tại hạ suy đoán, chỉ cần kéo nắm tay này thì vách đá sẽ xê dịch lên hoặc xuống, chừa ra khoảng trống cho tên nỏ bắn đi!
Trong khi chàng lại liếc mắt nhìn Mai Nhụy, chỉ thấy nàng tức tối ngoảnh mặt đi.
Hạng Chân lại cười nói:
- Sau khi chia tay với các vị, tại hạ phải tiến hành ba việc. Một là đếnHồi Vận Các đánh cướp Thiết nương nương, nếu có thể thì cũng chẳng buông tha cho Khang Ngọc Đức. Hai là tại hạ đang dò la được số người của VôSong Phái bị bắt hiện đang bị giam trong Như Ý Phủ, cần phải giải cứu họ càng sớm càng tốt. Ba là tất cả mai phục cạm bẫy trong Như Ý Phủ, tạihạ phải hết sức mình phá hủy.
Tây Môn Triều Ngọ kinh hãi:
- Ôi chà, ba việc ấy thảy đều vô cùng nguy hiểm, một mình Hạng huynh làmsao mà ứng phó được? Hãy cử thêm một người giúp sức Hạng huynh là hơn...
Hạng Chân xua tay:
- Không cần đâu, một mình tại hạhành động tiện hơn, nếu vạn nhất việc không thành thì bọn họ cũng chẳngdễ gì giữ tại hạ lại được, đông người phải lo trước ngại sau, càng thêmrắc rối hơn nữa!
Tây Môn Triều Ngọ vẻ lo ngại nói:
- Nhưng như vậy chẳng hóa ra làm kinh động đến cả Như Ý Phủ sao?
Hạng Chân gật đầu:
- Vâng, đành phải vậy thôi! Theo tại hạ được biết, Vô Song Phái ắt sẽ tấn công Đại Hà Trấn vào sáng mai, thời gian không còn bao lâu nữa.
Tây Môn Triều Ngọ trầm ngâm:
- Xong việc tại đây, tiếp theo bọn này sẽ làm gì nữa?
Hạng Chân cười:
- Đơn giản thôi, nhiễu loạn tối đa tinh thần người của Như Ý Phủ và chuẩn bị tiếp ứng cho Vô Song Phái. Nhưng nhớ là không nên ham chiến đấy!
Tây Môn Triều Ngọ đưa mắt nhìn Mai Nhụy, khẽ nói:
- Còn ả kia giải quyết sao đây?
- Ý Tây Môn dương gia như thế nào?
Tây Môn Triều Ngọ cười:
- Điểm huyệt rồi tha mạng cho ả thôi, đàn bà con gái mà. Cũng chẳng có tội ác gì to lớn.
Hạng Chân xoa tay:
- Cũng được! Thành thật mà nói, tại hạ cũng không có ý định giết nàng ta!
Đoạn sải bước đến gần Mai Nhụy, cúi xuống dịu giọng nói:
- Mai cô nương, bọn này không giết cô nương nhưng cô nương đã nghe hết kế hoạch và hành động của bọn này, cho nên bắt buộc phải ...
Mai Nhụy mặt trắng bệch, hai mắt to ghê rợn, môi mấp máy liên hồi nhưng không thốt được một lời, toàn thân nàng run lẩy bẩy.
Hạng Chân xua tay, giọng hòa dịu nói tiếp:
- Cô nương đừng sợ! Hạng mỗ không gây khổ sở cho cô nương đâu. Tại hạ cóhọc một môn thủ pháp bế khí hết sức đặc dị. Có thể khiến cô nương hôn mê như là chết trong năm giờ, sau đó sẽ tự động hồi tỉnh mà không cầnngười giải cứu.
Phương pháp này có hai lợi ích cho cô nương. Mộtlà song phương đều ngỡ cô nương đã chết, hai là cô nương có thể bình yên ngủ một giấc thật ngon, đến khi thức giấc thì mọi việc đã qua. Lúc ấycô nương muốn nói gì cũng được và sau khi hồi tỉnh, cô nương chỉ thấyngười suy yếu chút thôi.
Ngưng một lát đoạn nhoẻn miệng cười nói:
- Thủ pháp bế khí này của tại hạ không người thứ hai nào khác có thể giải được, kể cả Hắc Nhiêm Công và nghĩa phụ của cô nương. Thôi, ngoan ngoãn mà ngủ nhé, xin chúc cô nương ngủ một giấc thật ngon!
Mai Nhụymuốn vùng vẫy, muốn kêu la, song thảy đều hoài công. Hai tay Hạng Chânchớp nhoáng lướt qua mắt nàng, thậm chí chẳng rõ đã điểm vào bộ phận nào trên mình thì nàng đã bất tỉnh nhân sự.
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả nói:
- Thủ pháp bế khí của Hạng huynh có thật linh nghiệm đến vậy ư?
Hạng Chân nghiêm túc:
- Đúng vậy! Khi nào Như Ý Phủ phát giác nơi đây có biến, nhất định sẽkhiêng nàng ta về. Trước khi nàng ta hồi tỉnh, chắc chắn mấy lão tiểu tử của Trường Hồng Pháp rất là đau khổ.
Tây Môn Triều Ngọ lại cười ha hả:
- Ta khởi sự hành động chứ Hạng huynh!
Hạng Chân thoáng ôm quyền:
- Chư vị hãy bảo trọng!
Tây Môn Triều Ngọ thành khẩn:
- Hạng huynh nên hết sức thận trọng đấy!
Hạng Chân cười kiên nghị, đoạn tung mình lên đẩy mở nắp hầm, loáng cái đã mất dạng.
Hạng Chân đảo mắt quan sát tình hình, đoạn cất người lên không, lướt đi như sao băng, thoáng chốc đã đến bên hông Kim Bình điện.
Chàng ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn tiến về phía những ngôi lầu nối liền. Lúc nàychàng đã biết rõ về những bố trí mai phục của Như Ý Phủ nên dễ dàng vượt qua bảy ngôi lầu, tránh khỏi năm toán tuần tra. Giờ đây chàng đã pháthiện ngôi lầu nhỏ bị che khuất bởi bảy ngôi lầu đồ sộ, nằm sau một ngọncổ tùng to lớn.
Hạng Chân thầm cầu mong nơi đây chính là Hồi VậnCác, chàng nín thở tiến bước. Hết sức thận trọng và nhanh nhẹn đặt chânlên những chỗ không có cỏ và đá hoa. Lúc này màn đêm dày đặc, thoángchốc chàng đã đến gần ngôi tiểu lầu ấy.
Hạng Chân chú mắt lênngưỡng cửa, lập tức chàng mừng đến cơ hồ nhảy cẫng lên. Quả nhiên trênngưỡng cửa có một tầm biển nhỏ với ba chữ đen “Hồi Vận Các”.
Hạng Chân vừa định tìm lối lên lầu, đột nhiên có tiếng quát:
- Ai đó? Đứng lại?
Hạng Chân thoáng giật mình, vội ngồi yên bất động, đồng thời ngưng thần lắng nghe, tìm kiếm chỗ phát ra tiếng quát. Lát sau, có tiếng xì xầm vanglên, dường như có mấy người đang cãi nhau gì đó ở trên ngọn cổ tùng nằmcạnh Hồi Vân Các.
Mặc dù chỗ chàng ẩn nấp cách ngọn cổ tùng kia đến gần ba mươi bước song chàng vẫn loáng thoáng nghe được một số.
- Rõ ràng đó là một đống cỏ khô. Mẹ kiếp, vậy mà cũng hốt hoảng lên ...rõ là yếu bóng vía ...
- Sao trước đó không thấy có cái đống ấy? Dường như khi ta quát lên mới bất động ...
- Thì ngươi cứ đến gần thử đi ... ở đây lải nhải làm cái quái gì chứ? Nếu là kẻ địch thì bình tĩnh như vậy được ư?
Hạng Chân ước lượng khoảng cách, đoạn với thế tinh tuyệt nhất trong “LongTường Bát Thức” là “Hóa Long Phi Nguyệt”. Chỉ thấy bóng vàng nhấpnhoáng, chàng đã vụt lên ngọn cây. Trên chạng cây có một trạm gác bằnggỗ, ba gã đại hán áo da vẫn còn đang cãi nhau, họ vừa nghe tiếng cànhcây khua động, chưa kịp nhận định rõ phương hướng thì đã cảm thấy nơingực như bị búa sắt nện mạnh, gục chết ngay tức khắc.
Hạng Chânthở phào nhanh như chớp, phóng lên góc hiên Hồi Vận Các. Trong khi ấynàng đã bẻ lấy một nhánh cây, mỗi lần hạ thân đều dùng nhánh cây thăm dò trước rồi dán người bên cạnh một ô cửa sổ, không hề gậy một tiếng độngkhẽ.
Chẳng chút chần chừ, chàng vận chưởng đặt vào vị trí thencài, chưởng kình xuyên qua cánh cửa, liền tức then cài bị chấn gãy, nhẹnhàng rơi xuống đất.
Tuy tiếng rơi rất khẽ, song vẫn làm kinhđộng người trong phòng. Tiếng chăn lật giở kèm theo một giọng nữ trongtrẻo hoảng hốt vang lên:
- Ai đó?
Hạng Chân nhẹ nhàng xôcửa lướt vào, nhanh nhẹn khép lại rồi lướt đến bên một chiếc giường mànthe buông phủ, vén màn lên vươn tay phải buông ra. Một thiếu nữ thânhình mảnh mai, da dẻ nõn nà đã bị kéo ra ngoài.
Qua ánh đèn leolét trong phòng, có thể trông thấy thiếu nữ này khá xinh đẹp song lúcnày đã kinh hoàng thất sắc. Bởi Hạng Chân hành động quá nhanh, bàn taynàng đưa ra đã không kịp nắm kéo một sợi dây tơ treo lủng lẳng bên cạnhgiường.
Hạng Chân đặt nhanh thiếu nữ xuống đất, lạnh lùng đau mắt nhìn gương mặt trắng bệch, mái tóc dài rối bời và thân hình run rẩykia. Chẳng rõ vì thời tiết quá lạnh hay bởi quá sợ hãi, hai tay nàng ômchéo trước ngực, người co rúm lại đến đỗi chiếc áo ngủ bằng tơ lụa trênmình nàng càng thêm mỏng manh.
Nàng kinh hoàng nhìn Hạng Chân, giọng run run nói:
- Ngươi ... ngươi là ai ? Vào đây định làm gì?
Hạng Chân không đáp, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh phòng, sự trần thiếtcũng khá là sang trọng, đoạn hừ một tiếng thật mạnh, lạnh lùng nói:
- Bây giờ không phải là lúc nàng hạch hỏi mà là phải trả lời những câu hỏi của kẻ này.
Thiếu nữ mím môi, cố nén khiếp sợ trong lòng, giọng run rẩy nói:
- Ngươi ... có biết ... đây là đâu không? Xung quanh đều có ... có maiphục ... và canh phòng nghiêm mật ... chỉ cần ta tri hô lên ... ngươichắp cánh cũng khó thoát khỏi ...
Hạng Chân nhướn mày khinh miệt, nói:
- Nàng đã chứng kiến tận mắt kẻ này đã vượt qua bao bọn mai phục và canhphòng vào đến đây, vậy chưa đủ chứng minh thân thủ của kẻ này ư?
Ngưng chốc lát chàng lại nói:
- Còn như nàng muốn tri hô thì cứ tự nhiên để xem bọn họ cứu nàng nhanhhơn hay là kẻ này giết nàng nhanh hơn. Cô nương ngây thơ và ấu trĩ quá!
Thiếu nữ tuyệt vọng đứng yên, hai mắt ngấn lệ long lanh ...
Hạng Chân lòng mừng khôn xiết, song ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nói:
- Cô nương hãy ngước cổ lên!
Thiếu nữ kinh ngạc:
- Sao ... sao vậy?
Hạng Chân gằn giọng:
- Hãy ngước cổ lên!
Thiếu nữ khiếp hãi, đành chầm chậm ngẩng đầu lên ...
Hạng Chân lạnh lùng nói:
- Cao hơn chút nữa!
Thiếu nữ không dám trái lời, ngẩng đầu cao hơn, vùng cổ nõn nà đã hiện rõtrước mắt Hạng Chân. Chỉ thấy trên trái cổ quả nhiên có nốt ruồi son tocỡ hạt đậu.
Hạng Chân tiến tới một bước, đưa tay sờ vào nốt ruồi để xem thật hay giả.
Ngay khi chàng vừa chạm vào làn da của thiếu nữ, nàng không còn dằn nén được nữa, người run lên mãnh liệt, nước mắt tuôn trào.
Hạng Chân hài lòng lùi sau một bước, giọng trở nên ôn hòa hơn nói:
- Không sai, cô nương đúng là Thiết Nương Nương. Đừng sợ, tại hạ sẽ không đối phó với cô nương như cô nương đã nghĩ đâu.
Thiết Nương Nương vẫn sợ sệt nói:
- Tại sao ta lại giả mạo chứ? Các hạ ... đến đây với mục đích là tìm ta ư?
Hạng Chân gật đầu:
- Đúng vậy, và đã phải tìm kiếm lâu lắm rồi!
Thiết Nương Nương mắt lệ vẻ bàng hoàng:
- Chính ... gia phụ đã nhờ cậy ư?
Hạng Chân nghiêm giọng:
- Vâng! Bởi cô nương mà Vô Song phái đã xác chất thành núi, máu chảythành sông tại Bì Thạch sơn. Và hiện nay, Hắc Thủ Đảng cùng Xích XamĐội, Như Ý Phủ, Đại Đao Giáo, Thất Hà Hội và Thanh Tùng Sơn Trang liênhiệp đối kháng Vô Song phái. Hẳn là cô nương hiểu rất rõ, bởi cuộc chiến tại Bì Thạch sơn thảm bại, lệnh tôn đã xuất binh tiến công đến đây,hiện cuộc huyết chiến đã diễn ra gần hai hôm rồi.
Hạng Chân nhếch môi đầy vẻ tàn bạo và căm thù, lại với giọng sắc lạnh nói tiếp:
- Cuộc chiến đẫm máu phen này hoàn toàn là do bởi cô nương, đành rằngKhang Ngọc Đức tội càng nặng hơn song biểu hiện của cô nương đối vớilệnh tôn thật khiến ông ấy thất vọng.
Thiết Nương Nương thừ ra một hồi, đoạn cất giọng dàu dàu nói:
- Chính tôi ... đã tự nguyện đi theo Khang Ngọc Đức, giờ đây tôi đã làngười của Ngọc Đức, xin các hạ hãy nói với gia phụ, cứ xem như là khôngcó đứa con gái này ...
Hạng Chân tức giận:
- Lệnh tôn đãsanh thành và dưỡng dục cô nương, đã dành cho cô nương biết bao tình yêu thương, vậy mà giờ đây cô nương lại thốt ra những lời bạc bẽo ấy ư?
Thiết Nương Nương nghẹn ngào:
- Tôi đã trưởng thành ... có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình ...
Hạng Chân không còn nén được lửa giận, chàng chớp nhoáng vung tay, thế làThiết Nương Nương liền bất tỉnh nhân sự. Hạng Chân lẹ làng vác nàng lênvai, đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài, vẫn vắng lặng không một bóngngười.
Chàng nhẹ nhàng phi thân xuống đất, đảo mắt nhìn quanhthật nhanh, thấy bên trái gần bờ tường có một bãi cỏ rậm, liền giở khinh công thượng thừa phóng đi về hướng ấy.
Vào đến bên trong bãi cỏ, chàng đưa mắt quan sát thật kỹ. Lát sau, chàng phát hiện nơi góc tườngcó một chỗ đất trũng, bèn đến gần xem ... Thì ra là căn hầm bỏ hoang,cũng có bậc cấp đi xuống và bên dưới khá sạch sẽ.
Chẳng chút dodự, Hạng Chân vác Thiết Nương Nương đi xuống, đặt nàng xuống một chỗ khô ráo và sạch sẽ nhất. Lúc này Thiết Nương Nương vẫn như một người đangngủ say, trông mặt nàng hết sức bình thản.
Hạng Chân trở lên, kéo cỏ khô phủ kín miệng hầm. Tuy nơi đây không phải là tuyệt đối an toànsong khả năng bị phát hiện cũng không nhiều, trong tình thế bức bách này cũng đành mạo hiểm thôi.
Xong xuôi, Hạng Chân lại phi thân trởvào Kim Bình Điện. Phen này thì chàng không giấu diếm hành tàng nữa nênchẳng mấy chốc chàng đã bị bọn canh phòng phát hiện. Thế là tiếng chuông báo động reo lên khắp mọi nơi đồng thời trên đường chàng đi qua, nhữngchỗ mai phục bị chạm phải. Bột đá vôi, hoàng lân và tên độc bay mù mịtsong tất cả đều bị chàng bỏ xa sau lưng, và bọn thủ hạ Như Ý Phủ đuổitheo lãnh đủ.
Lát sau, Hạng Chân phát giác có bốn năm bóng ngườivõ công rất cao đang đuổi theo sau. Và ngay khi ấy, bỗng thấy phía sauKim Bình Điện ánh lửa lóe lên, thoáng chốc sáng rực cả một góc trời.
Trong tiếng la hét kinh hoàng, vô số bóng người lao tới về phía lửa cháy. Năm cao thủ đuổi theo Hạng Chân cũng chia ra hai người vội vã bỏ đi, cònlại ba người vẫn tiếp tục đuổi theo chàng.
Hạng Chân nhếch môicười lạnh lùng, bắt đầu phóng đi về phía vắng vẻ. Đến một hồ nước đã khô và nơi giữa có một ngôi đình nát, Hạng Chân dừng chân quay lại ...
Ba người kia lao đến, thấy đối phương đột nhiên dừng lại, hiển nhiên thảyđều giật mình sửng sốt, song họ cũng là tay lão luyện giang hồ, lập tứcchia ra đứng thành hình tam giác, cách Hạng Chân chừng bảy bước.
Hạng Chân quét mắt nhìn ba đối thủ. À trong số đó có một người chàng đã từng gặp qua. Đó là kẻ giống hệt như cương thi đi cùng với “Hắc Địa Nhất Kỳ” Đỗ Tông đã chận hỏi chàng lúc chàng đi tuần với Mai Nhụy, còn hai người kia toàn mặc áo bào xám, tuổi trung niên và búi tóc đạo sĩ, mặt trắngtrẻo và ngũ quan đoan chính, song dáng vẻ ra chiều hết sức kiêu căng.
Người như cương thi vừa nhìn kỹ Hạng Chân, bất giác giật mình sửng sốt, song chỉ thoáng mấp máy môi, cất giọng âm trầm nói:
- Ngươi giả dạng khá lắm!
Hạng Chân thản nhiên mỉm cười:
- Không dám, chỉ đùa chút thôi.
- Ngươi là Hoàng Long phải không?
Hạng Chân gật đầu:
- Tinh mắt lắm!
Hai người áo bào xám đưa mắt nhìn nhau, người bên phải tiến tới một bước, lạnh lùng nói:
- Hạng Chân, ngươi thật là ngông cuồng quá đáng!
Hạng Chân liếc nhìn y cười nói:
- Tôn giá là ôn thần ở đâu vậy?
Hai người áo xám đanh mặt lặng thinh, người như cương thi cười khinh miệt nói:
- Hoàng Long, ngươi tiếng tăm lừng lẫy, người vội vã bỏ đi, còn lại ba người vẫn tiếp tục đuổi theo chàng.
Hạng Chân nhếch môi cười lạnh lùng, bắt đầu phóng đi về phía vắng vẻ. Đếnmột hồ nước đã khô và nơi giữa có một ngôi đình nát, Hạng Chân dừng chân quay lại ...
Ba người kia lao đến, thấy đối phương đột nhiên tựđộng dừng lại, hiển nhiên thảy đều giật mình sửng sốt, song họ cũng làlão luyện giang hồ, lập tức chia ra đứng thành hình tam giác, cách HạngChân chừng bảy bước.
Hạng Chân quét mắt nhìn ba đối thủ. À, trong số đó có một người chàng đã từng gặp qua. Đó là kẻ giống hệt như cươngthi đi cùng với “Bắc Địa Nhất Kỳ” Đỗ Tông đã chận hỏi chàng lúc chàng đi tuần với Mai Nhụy, còn hai người kia toàn mặc áo bào xám, tuổi trungniên và búi tóc đạo sĩ, mặt trắng trẻo và ngũ quan đoan chính, song sáng vẻ ra chiều hết sức kiêu căng.
Người như cương thi vừa nhìn kỹ Hạng Chân, bất giác giật mình sửng sốt, song chỉ thoáng mấp máy môi, cất giọng âm trầm nói:
- Ngươi giả dạng khá lắm!
Hạng Chân thản nhiên mỉm cười:
- Không dám, chỉ đùa chút thôi.
- Ngươi là Hoàng Long phải không?
Hạng Chân gật đầu:
- Tinh mắt lắm!
Hai người áo bào xám đưa mắt nhìn nhau, người bên phải tiến tới một bước, lạnh lùng nói:
- Hạng Chân, ngươi thật là ngông cuồng quá đáng!
Hạng Chân liếc nhìn y cười nói:
- Tôn giá là ôn thần ở đâu vậy?
Hai người áo xám đanh mặt lặng thinh, người như cương thi cười khinh miệt nói:
- Hoàng Long, ngươi tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà đôi mắt lại quá kém cỏi, Trường Hồng Thất Tuyệt mà ngươi cũng không biết ư?
Hạng Chân bĩu môi:
- Trường Hồng Thất Tuyệt cũng đã phải là nhân vật ghê gớm gì, Hạng mỗ hà tất phải biết chứ?
Người như cương thi thần sắc chẳng chút thay đổi, đưa tay lên ngăn cản ngườiáo xám đang tức giận toan động thủ, giọng lạnh tanh nói:
- Hạng Chân, bọn ta đã theo dõi ngươi lâu lắm rồi!
Hạng Chân cười cười:
- Đó đâu có gì là bí mật, Hạng mỗ sớm đã phát hiện rồi ...
Người như cương thi mặt vẫn trơ khấc nói:
- Ngươi còn bao nhiêu đồng bọn xâm nhập Như Ý Phủ nữa?
Hạng Chân nhẹ phất tay áo:
- Tôn giá hỏi cung Hạng mỗ đấy ư? Tình cảnh của Hạng mỗ đâu đến nỗi tệ hại như vậy? Tôn giá dựa vào gì kia chứ?
Người như cương thi rắn giọng:
- Dựa vào khả năng đủ để lất cái mạng chó của ngươi!
Hạng Chân cười mỉa mai:
- Tôn giá thật ngây thơ quá mức, bằng vào tài cán của tôn giá mà đòi lấymạng của Hạng mỗ, rõ đáng nực cười. Tôn giá hãy còn kém xa lắm!
Người như cương thi thoáng nhướng mày:
- Hư danh của ngươi không dọa được “Ma Diện Tử” Chung Phù này đâu!
Hạng Chân nhoẻn cười:
- Vậy thì cứ thử xem! Còn hai vị trong Trường Hồng Thất Tuyệt này nữa, hãy cùng xông vào một thể cho vui.
Hai người áo xám tức giận, vừa định lên tiếng thì “Ma Diện Tử” Chung Phù đã chớp nhoáng tung ra mười ba chưởng tấn công Hạng Chân.
Song ngay khi y vừa xuất thủ, Hạng Chân đã như quỷ mị lách ra xa ngoài bảy bướcđồng thời nhanh như chớp tung ra mỗi bên mười sáu chưởng vế phía haingười áo xám.
Trong bóng chưởng chập chùng, hai người áo xám kinh hãi tung mình né tránh. Dường như họ định phản kích trong lúc bị tấncông, song họ đã lực bất tòng tâm, không thể thực hiện được.
Hạng Chân song chưởng chập vào nhau đẩy ra, một luồng kình lực mạnh như vũbão xô về phía “Ma Diện Tử” Chung Phù, đồng thời xoay người, trảm chưởng chia nhau bổ về phía hai người áo xám.
Vừa mới động thủ, bangười đã lâm vào tình trạng lúng túng, tuy chưa thảm bại song cũng đủkhiến cho đối phương tức đến lộn gan. “Ma Diện Tử” Chung Phù xoay người, chỉ thấy ánh lam lấp lóa, một thanh kiếm quái dị hình cửu khúc và mũikiếm chia hai như lưỡi rắn nằm trong tay y.
Hạng Chân lách phải,lạng trái, tránh khỏi vòng tấn công của hai người áo xám, đoạn tung mình lên không, đơn chưởng bổ xuống và cười nói:
- “Giác xà kiếm” khá lắm!
Phen này chàng đã sử dụng “Tử Tà Chưởng”, chỉ thấy bóng chưởng lờ mờ lướtqua đỉnh đầu Chung Phù. Chung Phù xoay tít người ra xa sáu bước, đồngthời Giác xà kiếm trong tay vạch thành hình vòng cung và hệt như hàngtrăm ngàn lưỡi kiêm lớp lớp xô ra như từng đợt sóng dữ, hết sực quái dịvà kỳ ảo.
Hạng Chân nhanh nhẹn lộn nhào ra xa, buông tiếng cườito rồi bỗng xoay tít, song chưởng từ trên giáng xuống, đón tiếp chưởngkình như bài sơn đảo hải của một người áo xám.
“Rắc” một tiếngxương gãy vang lên, người áo xám đối chưởng với Hạng Chân loạng choạngthoái lui, sắc mặt bỗng chốc trở nên xám ngắt, hai tay mềm nhũn buông rủ xuống.
Song Hạng Chân cũng tự trách mình đã quá khinh địch. Lẽra chàng không nên tiếp thẳng chưởng lực đối phương. Bởi ngay trongkhoảnh khắc chưởng lực của đôi bên chạm nhau, Hạng Chân đã nhận ra người áo xám ấy có Hỗn Nguyên Khí.
Chàng tiếp bằng “Tử Tà Chưởng” tuychấn gãy đôi tay đối phương song bản thân cũng hai tay tê dại, tâm mạchbị chấn động, người chao đảo mấy lượt.
“Ma Diện Tử” Chung Phùthừa cơ lao tới, Giác Xà Kiếm rít gió vù vù, chớp ngời ánh lam, giăngthành một mạng lưới hết sức chặt chẽ.
Hạng Chân hai chân nhanh nhẹ di động, thân pháp vô cùng ảo diệu, Giác Xà Kiếm hoàn toàn rơi vào khoảng không.
Người áo xám còn lại cũng chẳng bỏ lỡ cơ hội, lao tới vung động song chưởng,kình lực như bài sơn đảo hải tới tấp xô ra, liên thủ tấn công Hạng Chân.
Trong khi giao đấu, Hạng Chân vẫn luôn để mắt đến người áo xám đã bị gãy tay. Y đang uể oải ngồi dựa vào gốc một cây bạch dương thở hào hển, mồ hôitừ hai bên trán chảy xuống ròng ròng, môi mím chặt và toàn thân khôngngớt run rẩy, hiển nhiên hết sức đau đớn và đôi tay gãy lúc này đã sưngto lên ...
Bỗng “bình bình” hai tiếng vang lên, người áo xámmiệng phun máu xối xã, người quay lòng vòng ra xa bảy bước rồi thì ngãlăn ra đất.
Một tiếng thét vang, người áo xám gãy tay điên cuồnglao bổ vào Hạng Chân và cùng trong lúc ấy, “Ma Diện Tử” Chung Phù cũnghai mắt đỏ quạch vung kiếm công tới.
Hạng Chân buông tiếng cườivang, đứng yên và song chưởng chớp nhoáng vung động, tiếng “bình bình”vang lên liên hồi. Người áo xám gãy tay bị đánh trúng bốn chưởng, lộnvòng trên không như quả cầu thịt, miệng phun máu xối xả.
“Ma Diện Tử” Chung Phù người xoay tít như chong chóng lướt ra xa, bộ mặt trơlạnh đã trở nên tím ngắt, mồ hôi nhễ nhại. Y lùi ra sau tám bước, đoạnlại lao bổ tới, “Giác Xà Kiếm” vung động như chập chùng sóng dữ.
Hạng Chân thớ thịt nơi cổ tay co giật dữ dội, một cảm giác nóng ran thấu tận tâm can, thậm chí đầu óc cũng có chút choáng váng.
Lúc này “Ma Diện Tử” Chung Phù đã quyết liều mạng, vận hết sức bình sanhvào cuộc chiến này, kiếm chiêu cực kỳ hung hiểm và biến ảo khôn lường.
Hạng Chân người chập chờn như thực như ảo, lúc ẩn lúc hiện. “Giác Xà Kiếm”của Chung Phù tuy nhanh và kỳ dị song thảy đều rơi vào khoảng không chỉtrong đường tơ kẻ tóc. Đột nhiên, Hạng Chân lao thẳng vào kiếm thế củaChung Phù, khiến đối phương ngạc nhiên chưa kịp hiểu ra việc gì thì đôibên đã va chạm nhau.
Ngay khi mũi kiếm chĩa đôi sắp đâm vào người Hạng Chân, cánh tay áo của chàng đã quấn chặt vào Giác Xà Kiếm. ChungPhù giật mình kinh hãi, chẳng cần màng đến thể diện nữa, y buông tiếngthét vang, lập tức buông tiếng thét vang, lập tức buông kiếm thoái lui,song chưởng vung lên chia ra hai bên bổ xuống đối phương.
HạngChân nhanh nhẹn lùi sau một bước, tay phải vung lên, chớp nhoáng tung ra mười mấy chưởng, đồng thời tay trái phất mạnh, cánh tay áo quấn lấyGiác Xà Kiếm quét vào Chung Phù.
Chung Phù tung mình lên cao, song chưởng hệt như hai lưỡi dao sắc bén chia ra chém vào cổ Hạng Chân.
Hạng Chân buông tiếng cười khảy, người vụt cất bước lên cao ba thước. Ngaykhi chưởng lực của Chung Phù sắp chạm vào người chàng vọt nhanh lênkhông.
Ngay khi Chung Phù vừa cảm thấy nguy tai, Hạng Chân đãchớp nhoáng tung ra mười lăm chưởng, đánh cho y lộn nhào mười lăm vòngrồi ngã chúi xuống đất.
Hạng Chân hạ xuống đất cách chừng nămbước, cũng lảo đảo một cái. Chàng hất mạnh đầu, lạnh lùng quét mắt nhìnba tử thi dưới đất. Hồi lâu chàng mới thở hắt ra một hơi dài, đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, lúc này chàng cũng phát giác đôi tay của mình cũng đã sưng lên một chút.
Ném bỏ Giác Xà Kiếm trong tay áo, Hạng Chân tiếp tục tiến vào Như Ý Phủ.
Lúc này bốn bề tĩnh lặng khác thường. Một sự yên lặng đầy chết chóc và báo trước một cơn giông tố kinh hồn sắp ập đến.
Hạng Chân nấp sau một bồn hoa tròn, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, nhưngthấy nơi Kim Bình Điện ánh lửa sáng rực, bóng người lố nhố. Phía saubiển lửa đã yếu đi, song vẫn còn đang cháy, trên bờ tường nơi ấy có treo một ngọn đèn gió, loáng thoáng trông thấy vô số người áo da vội vàngbước đi ... Việc gì thế nhỉ?
Hạng Chân đang ngẫm nghĩ, bỗng thấymấy mươi bóng người từ bốn phía phóng đến chỗ chàng vừa giao chiến vớibọn “Ma Diện Tử” Chung Phù.
Lát sau, một giọng ồ ề hết sức tức giận vang lên:
- Đã chết cả rồi, thủ đoạn thật tàn ác ...
Tiếp theo là tiếng quát tháo, tiếng bước chân vội vã ...
Lát sau, một giọng nói the thé vang lên:
- Điền Hùng, khi nãy ngươi đã trông thấy có người ở đây giao chiến phải không?
Một giọng hơ hãi vội đáp:
- Vâng, chỉ mới đây thôi. Tiểu nhân cùng Chu Vi và Hoàng Tuyền tuần trađến đây, nghe nơi đây có tiếng chưởng phong và cát đá bay mù mịt, bọntiểu nhân liền nấp vào trong tối nhìn. Thì ra là nhóm Chung gia đang bao vây một tên gian tế, thế là bọn tiểu nhân lập tức về bẩm báo với Dươnggia ...
Giọng the thé hậm hực nói:
- Đã bảo là không nênđiều tập người ở phía bên này, mọi người đâu có nghe. Nếu không thì ởđây có động tĩnh gì là chúng ta đã hay biết rồi. Bây giờ thì người đãchết sạch, chúng ta mới kéo đến còn làm gì nữa chứ?
Giọng ồ ề lạnh lùng nói:
- Dương huynh nhận thấy công lực của đối phương cao đến mức nào không?
Lão lục “Hồng Tâm Xích Đởm” Tư Đồ An và lão thất “Hồng Chưởng Toàn Phong”.
Nhĩ Thái trong Trưởng Hồng Thất Tuyệt võ công đâu phải tầm thường? Và “MaDiện Tử” Chung Phù cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của Như Ý Phủ chúng ta,bây giờ ba người đều phơi xác nơi đây, và thương tích đều do chưởng lựcgây ra. Nói cách khác, đối phương chỉ với hai bàn tay không hạ sát họ.Dương huynh thử nghĩ xem, với sự liên thủ của họ ba người, khắp thiên hạ ai có thê giết chết họ với hai bàn tay không?
Im lặng một hồi, người có giọng the thé như chợt nghĩ ra kêu lên:
- Ngoài hắn ra, cho dù là kẻ xưng hùng về chưởng pháp như “Kim Lôi Thủ”.
Kha Nhẫn cũng không làm nổi!
Giọng the thé phẫn hận gầm lên:
- Tên khốn kiếp họ Hạng nhất định hãy còn trong phủ, thật đáng căm hận,thủ đoạn của hắn lại tàn độc đến thế. Mẹ kiếp, lão tử không thể nàobuông tha cho hắn được!
Giọng ồ ề buông tiếng cười sắc lạnh:
- Chỉ cần hắn dám lộ diện, chỉ cần chúng ta tìm gặp hắn, nhất định sẽ đòi lại món nợ máu này cả vốn lẫn lời ...
Giọng the thé nhổ toẹt một bãi nước bọt, quát:
- Điền Hùng, các ngươi còn đứng thừ ra đó nữa hả, không mau khiêng thi hài xuống địa huyệt đi, bộ đẹp mắt lắm hay sao?
Thế tồi có tiếng lật giở và di động khẽ vang lên, tiếp theo là tiếng thở hồng hộc, giọng nói ồ ề lại âm trầm vang lên:
- Ba mươi “Tiễn Huyệt” ở mặt đông tường phủ đã bị diệt trọn, ba mặt kiacũng bị phá hủy gần bốn mươi căn ... Những huynh đệ giữ hầm chỉ còn mười mấy người sống sót, ngoài ra thảy đều chết sạch. Trong một “TiễnHuyệt”, chúng ta đã phát hiện tử thi của Mai Nhụy cô nương, thử nghĩxem, vậy thì còn đánh đấm gì nữa? Chỉ đột nhập có ba tên gian tế mà đãlàm rối tung lên thế này ... Đả thương một tên thì lại bị hắn tẩu thoát, đến bây giờ người của chúng ta mới ổn định lại được, bắt đầu từng bướclục soát, tại sao chúng ta không nghĩ ra từ trước? Đã lú lẩn cả rồi haysao? Hừ ...
Giọng the thé thở dài:
- Ta thấy tình hình gay go lắm! Lão đồng tử, mẹ kiếp đội đằng bài và đội giáp mã của Thanh Tùng Sơn Trang đã bị đối phương đẩy lúi. Có lẽ trời chưa sáng là Vô SongPhái đã kéo đến Đại Hà Trấn, xem ra Nhiêm lão gia cũng có vẻ lúng túng... Hơn nữa, vợ của Khang lão tam cũng đã bị gian tế tiềm nhập bắt đi.Theo ta đoán có lẽ đó cũng là kiệt tác của Hạng Chân. Ngươi chưa trôngthấy bộ dạng thảm não của Khang lão tam, thật chẳng biết cười hay khóc... Thái lão chưởng môn Trường Hồng Phái vừa trông thấy thi thể củanghĩa nữ lập tức ngây ra như kẻ mất hồn, nhưng khá khen ông ta cũng cònnén được, đã không khóc lên trước công chúng.
Im lặng một hồi, giọng ồ ề lại chán chường nói:
- Đi thôi, việc cần thiết trước mắt là tìm bắt Hạng Chân và mấy tên giantế kia, đừng để bọn họ tiếp tục lộng hành nữa. Ôi, ăn cơm người là phảibán mạng cho người rồi ...
Tiếng bước chân lại vang lên và xa dần ... Chở thêm một hồi nữa Hạng Chân mới thận trọng đứng lên, đồng thờichàng cũng nghe lòng nhẹ nhõm. Biết Tây Môn Triều Ngọ cùng Lỗ Hào và LêĐông đã hoàn thành nhiệm vụ và tất cả đều bình an, dù có người thọthương thì cũng là may mắn lắm rồi!
Đồng thời, Hạng Chân nghĩ đến Mai Nhụy, hiện nàng đang bình an nằm ở đâu, đối phương đều tưởng lànàng đã chết, không chừng hiện đang đặt nàng ở cạnh những tử thi kháccũng nên.
Nghĩ đến đây, Hạng Chân bất giác buông tiếng thở dài... Chợt nghe lòng dâng lên một chút áy náy, song chàng lại lắc đầu,biết làm sao hơn được? Đôi bên ở thế đối lập nhau, thật khó mà giữ đượcnhân nghĩa ...
Giờ đây đã đến bước thứ ba là giải cứu những người Vô Song Phái bị giam cầm, song địa điểm giam cầm họ chính xác là ở đâu? Cho đến lúc này vần chưa có được chút manh mối nào cả, vậy thì việcgiải cứu e chẳng phải là dễ dàng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hạng Chânđành đi về phía Kim Bình Điện, chàng biết lúc này đối phương đang tăngcường việc lục soát, nên càng thêm thận trọng hơn.
Sau khi tránhkhỏi nhiều toán lục soát, Hạng Chân mồ hôi nhễ nhại đến trước một dãynhà đá, có lẽ là nhà kho. Phía trước đang có mười mấy bóng người đi tớiđi lui tuần tra, thảy đều trong tay lăm lăm binh khí sáng loáng.
Bên này dãy nhà đá, cách mặt đất chừng hai trượng, có một ô cửa sổ, songcửa sổ ấy cũng chỉ to chừng một thước, dường như chỉ dùng để thông hơi.
Hạng Chân xem xét cửa sổ ấy một hồi, đoạn nhặt lấy một hòn đá ném về phíangược lại. Ngay trong khoảnh khắc hai gã đại hán áo da đứng dưới cửa sổchạy đi xem xét, Hạng Chân đã nhanh như cắt phóng vào ô cửa sổ.
Vừa vào đến bên trong, chàng lẹ làng nép vào bên cửa sổ, vừa chạm tay vàothành cửa ... Ủa, một chất sền sệt và tanh tưởi dính vào tay, không cầnnhìn chàng cũng đã biết đó là gì. Lạ thật, sao nơi đây lại có vết máuthế này?
Thoáng ngẫm nghĩ, chàng bất giác phì cười, ánh mắt sắcbén quét quanh tìm kiếm. Quả nhiên, đây là một nhà kho, trong nhà chấtđầy bao bố và nặc mùi ngũ cốc. Nhà kho to rộng là thế, song chỉ có mộtngọn đèn dầu leo loét treo trên cánh cửa đóng chặt.
Đã khẳng định bên trong nhà kho không có người, Hạng Chân huýt lên ba tiếng thật khẽ, nhưng chốc lát lại huýt lên ba tiếng nữa.
Lập tức, có tiếng chít chít vang lên rất khẽ, rồi thì một đầu người nhô lên từ sau một đóng bao bố cách Hạng Chân hơn một trượng, đôi mắt rực tinhquang và cảnh giác nhìn về phía này, thì ra là Tây Môn Triều Ngọ.
Hạng Chân lại “Suỵt” lên một tiếng, thế là Tây Môn Triều Ngọ cũng đã trôngthấy chàng, vẻ vui mừng lập tức hiện lên trên mặt của vị anh hùng thô lỗ này.
Hạng Chân nhẹ nhàng lướt đến cạnh Tây Môn Triều Ngọ, nơiđây quả là nơi ẩn nấp lý tưởng. Xung quanh đều là bao bố, có mấy cáiđược kéo chất ở vòng ngoài. Lê Đông và Lỗ Hào đang chui rúc bên trong, y phục của Lỗ Hào dính đầy vết máu, vùng ngực và bụng được quấn chặt bằng áo lót xé ra.
Tây Môn Triều Ngọ cũng kéo Hạng Chân vào trongkhoảng trống ấy, Lê Đông và Lỗ Hào vừa trông thấy Hạng Chân cũng liền lộ vẻ vui mừng. Hai người toan đứng lên thi lễ, song đã bị Hạng Chân lắcđầu ấn ngồi trở xuống.
Hạng Chân thở hắt ra một hơi dài, đoạn mới nửa ngồi nửa nằm xuống một cách thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]