Lúc này ánh nắng đã gay gắt hơn, bầu trời trong sáng một màu xanh biếc,chỉ vài áng mây mờ lãng đãng, nếu là một nơi khác và một hoàn cảnh khácthì hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Song lúc này, ánh nắng soi trênnhững bộ mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy thù địch của bọn người áo trắng,bầu không khí tươi đẹp của một buổi sáng mùa thu đã hoàn toàn bị pháhủy.
Phía sau mỏm đá xếp chồng chất lên nhau, Hạng Chân lặng nhìn bọn người áo trắng chưa rõ lai lịch đang dần thu hẹp vòng vây. Lúc nàyđã có thể trông thấy rõ vẻ mặt của họ, trơ lạnh đến mức không hề biểu lộ chút ý nghĩ trong lòng.
Bao Yếu Hoa nuốt nước miếng đánh ức lẩm bẩm:
- Bọn họ muốn gì? Bọn họ định làm gì thế nhỉ?
Bỗng một người áo trắng la to lên một tiếng, Hạng Chân liền nhìn về phía ấy.
Trời, trên tay y đang giơ cao một vật, đó là một góc váy dính đầy sình đất,loáng thoáng có thể trông thấy màu xanh nhạt, chính là màu váy của QuânTâm Di.
Quân Tâm Di đứng bên cạnh Hạng Chân run lên một cái dữdội, nàng đưa tay bụm lấy tà váy, quả nhiên bên dưới đã rách mất mộtmảng.
Hạng Chân bèn vỗ nhẹ lên bả vai nàng an ủi:
- Di tỷ khỏi phải lo, họ đã muốn thì sớm muộn cũng đến, chẳng gì đáng sợ cả!
Quân Tâm Di lo lắng nhìn Hạng Chân, giọng run run nói:
- Chân đệ, hiện đang là lúc đệ phải uống trà sáng, lẽ ra không phải bị hành hạ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739191/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.