Đây là một ngọn đồi thoai thoải và bừa bộn đá núi, chân đồi có một conđường đất ngoằn nghèo và chập hẹp, bên kia là một khu rừng cành lá sumsuê.
Đi được chừng nửa giờ, Bao Yếu Hoa bỗng đứng lại, mặt màynhăn nhúm, ra chiều hết sức đau khổ ngồi bệt xuống một phiến đá bằng, cố gắng cất tiếng gọi:
- Hạng lão đệ ...
Hạng Chân chững bước, quay lại đến bên Bao Yếu Hoa, chơm chớp mắt hỏi:
- Bao đại ca sao vậy?
Bao Yếu Hoa đỏ mặt ngượng ngùng:
- Hãy ngồi đây nghỉ lát đã!
Qua thần thái của Bao Yếu Hoa, Hạng Chân biết người bạn thâm giao này nhấtđịnh đã phải trải qua một sự đả kích quá độ hoặc là một nỗi sỉ nhục ghêgớm.
Bèn nhẹ đặt tay lên vai Bao Yếu Hoa, dịu giọng nói:
- Bao đại ca, hãy cho đệ biết, bọn họ đã đối xử thế nào với đại ca?
Bao Yếu Hoa run run ngẩng lên, cố giữ bình tĩnh, nhe răng cười còn đau khổ hơn là mếu, khản giọng nói:
- Cũng chẳng có gì là không thể nói, nhưng hể nghĩ đến là lại tự hậnmình, tại sao không chịu đâm đầu chết quách ngay lúc ấy cho rồi!
Đoạn hít sâu một hơi, như cố nén niềm khích phẫn trong lòng, nhìn Hạng Chân cười chua chát nói tiếp:
- Bọn họ đã cưỡng bức ngu ca uống vào một loại thuốc màu đỏ tươi cỡ hạtđấu xanh, mỗi lần đều là hai người cùng vào. Hai tên khốn kiếp ấy võcông cũng chẳng kém, trước hết điểm huyệt cho ngu ca không thể kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739189/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.