Nỗi mệt nhọc và xây xẩm của thể xác tuy không chịuđựng nổi, song thần trí của Hạng Chân vẫn còn rất tỉnh táo, chàng loạngchoạng lùi sau mấy bước, cố nắm lấy mép giường, giọng khản đặc nói:
- Uông cô nương, người trong phòng này đâu?
Uông Lăng không đáp tiến tới chút nữa lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt ngập đầy thì hận lẫn đau xót.
Hạng Chân hất mạnh đầu gào lên thật to:
- Nói mau, họ đâu cả rồi?
Gương mặt của Uông Lăng nhòa đi, như cách rất xa, lại như rất gần, ngăn cáchbởi một lớp mây mù. Một giọng nói u oán như từ chân trời vọng lại, tuyrất khẽ nhưng sắc lạnh vô cùng:
- Hạng Chân! Người đã đến ngày tận số rồi! Hẳn người biết câu lưới trời mênh mang thưa nhưng không lọt chứ?
Hạng Chân đưa tay xoa màng tang, gắng gượng nói:
- Cô nương đã hãm hại họ rồi ư?
Uông Lăng buông tiếng cười khảy, giọng đanh lạnh:
- Bởi người đã sát hại huynh trưởng và vị hôn phu của bổn cô nương trước, cho nên bổn cô nương mới đến đây báo thù. Hạng Chân, người là một tênác ma lòng người mặt thú!
Hạng Chân lại hất mạnh đầu thắc mắc hỏi:
- Ai... ai là huynh trưởng, ai là bị hôn phu của cô nương?
Uông Lăng tiến tới gần hơn, giọng oán độc nói:
- Khỏi nói nhiều! Hạng Chân, hãy nhớ câu nợ máu phải đền bằng máu!
Hạng Chân đề thử chân khí nơi đan điền, song chàng đã thất bại, chân khí như đã tản mác, không cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739169/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.