Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau
Trưa hôm đó, tôi tiếp tục phải nghe ông chủ mắng nhiếc, nhưng mắng xong vẫn là tiếp tục giao công việc cho tôi, tôi biết ông rất ghét tôi nên không muốn nhiều lời, đôi lúc tôi cũng thắc mắc, nhiều lần tôi vi phạm nhiều lỗi như vậy, tại sao ông không đuổi việc tôi đi, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao hiện tại tôi cũng không cần phải kiếm việc lương cao mà trả tiền cho hắn nữa. Sở dĩ đêm qua tôi đồng ý làm chó của hắn, bởi vì tôi thà bị người khác xâm phạm cơ thể của tôi, còn hơn là bị ông già chết tiệt đó suốt ngày đánh đập hành hạ tôi, tôi cũng biết hắn đôi lúc cũng đánh tôi, nhưng chẳng qua là do tôi chọc giận hắn mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi biết mình đã lựa chọn đúng đắn, tôi không còn phải về căn nhà rách nát kia nữa, chính là ở một nơi tiện nghi và an toàn hơn, là căn hộ của hắn. Giao thức ăn xong, tôi liền ghé qua một quán ăn vỉa hè gần đó kiếm gì cho vào bụng. Tôi vừa mân mê đĩa cơm trước mắt; không hiểu sao tâm trí hoàn toàn không hề hưởng thụ món cơm thơm ngon kia, mà chính là nhớ đến y. Y có gương mặt vô cùng anh tuấn, lông mày rất dày, lúc nào cũng cau lại, đôi mắt rất nhỏ, nhưng lại rất sắc bén, đôi môi cực kì quyến rũ, mỗi một lần y mở miệng, thanh âm trầm thấp vang lên rất êm dịu. Tôi là đang suy nghĩ gì vậy a, y đã có bạn gái, mà không, tôi nhớ ngày hôm đó cô ta bảo chuẩn bị váy cưới, không lẽ… là vợ sắp cưới. Nghĩ đến đây tôi chỉ biết cười nhạo bản thân mình, người ta đã sắp trở thành chồng, vậy mà tôi lại đi nghĩ đến y, hảo nực cười đi. Tôi tiếp tục cúi đầu ăn, ăn xong liền gọi ra một ly nước cam. Tôi ngồi xoay xoay ly nước, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào nó, rốt cuộc lại nhớ đến ly nước cam hồi sáng cậu ta đã đưa cho tôi. – Nhìn anh gầy quá, uống chút nước cam đi. Thế quái nào, cậu ta rõ ràng đã bao nhiêu lần nói những lời xỉ vả tôi, như thế nào khi tôi chấp nhận làm chó cho cậu ta, thì lại đột nhiên quan tâm đến tôi, hoặc cũng có thể là một kế hoạch khác của cậu ta đi. Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, tôi liền đứng dậy trả tiền, rồi về lại nhà hàng, tiếp tục công việc giao hàng. – Ông chủ, có thể cho tôi một phần cơm nữa được không? – Có chuyện gì? – Ông cau mày khó hiểu nhìn tôi. – Tôi sẽ trả tiền. – Thừa biết ông chủ nghĩ gì, tôi liền khẩn trương trả lời. Ông không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi bước vào nhà bếp lấy ra một phần cơm đưa cho tôi. – Cảm ơn. Thực ra phần cơm tôi gọi thêm chính là cho y, tôi không biết vì sao phải làm vậy nữa, thôi thì cứ cho là trả ơn y vì đã đưa tôi vào viện hôm trước đi. Giao thức ăn cho những nơi khác xong, tôi liền lái xe đến công ty X, ngẩng đầu quan sát nó một hồi lâu, rốt cuộc liền nhấc chân bước vào. – A, lại là anh sao? Nhưng mà.. tôi không nhớ là hôm nay tổng giám đốc có gọi phần cơm hộp a. – Nhìn thấy tôi, cô tiếp tân đương nhiên nhận ra tôi ngay, sau lại có chút khó hiểu hỏi. – Tôi có thể gặp anh ấy được không? – Hmm…. để tôi gọi cho Tổng giám đốc thử, anh cứ qua bên đó ngồi đi. Tôi gật đầu, chậm rãi tới bên bàn khách mà ngồi xuống, cúi đầu nhìn chăm chăm vào sàn nhà mà chờ đợi. – Dạ vâng, hảo hảo… Anh gì ơi, anh có thể gặp Tổng giám đốc rồi. – Một lát, cô tiếp tân hướng tôi nói. – Cảm ơn. – Tôi đứng dậy cảm ơn cô rồi bước đến thang máy lên tầng tám, đến căn phòng quen thuộc kia, tôi nhẹ gõ cửa. Lần này lại khác với lúc trước nữa, tôi vừa mới hạ tay xuống chờ thanh âm của Sở Mặc vang lên, nhưng y đã mở cửa ra, tôi ngây người nhìn thân ảnh cao lớn của y ngay trước mắt. – Vào đi. – Nhìn thấy tôi Sở Mặc có vẻ rất cao hứng, tôi có thể biết được điều đó qua giọng nói của y, chỉ là y không biểu hiện ra mặt mà thôi. Tôi không muốn dài dòng gì, liền đi thẳng vào vấn đề chính. – Hôm trước vì tôi đã làm phiền anh, và còn anh đã đưa tôi đến bệnh viện nữa, cho nên… – Tôi đưa phần cơm đặt trên bàn khách của Sở Mặc, tiếp tục nói. – Tôi muốn cho anh phần cơm này, không cần phải trả tiền, tôi đã trả tiền cho ông chủ trước rồi. Vậy tôi xin phép. – Tôi cúi đầu chào y rồi định xoay người ly khai, thế nhưng chưa đầy một giây lại có bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi, tôi biết đó là Sở Mặc. Y đột nhiên bước tới đóng trái cửa phòng, đóng hết rèm cửa, tôi khó hiểu nhìn từng động tác của y. Xong xuôi, Sở Mặc liền tiến đến kéo tôi đứng trước mặt y, lạnh lùng nhìn tôi không nói gì. Tôi có chút khó hiểu, nhưng vẫn là trầm mặc quan sát y. Một lát, Sở Mặc vén tay áo tôi lên, một phen vung tay cởi lấy phần trên của tôi, lạnh lùng nói. – Đây là gì? Tôi cúi đầu nhìn xuống, cư nhiên chính là những vết bầm tím kia, tôi khẩn trương đưa tay kéo áo lại, nhưng rất nhanh liền bị Sở Mặc gạt bỏ tay tôi ra. – Không phải chuyện của anh. – Tôi bất đắc dĩ lạnh lùng trả lời. – Vậy sao? Thế lọ thuốc lần trước tôi đưa cho cậu đâu? – Thanh âm của y lúc này tựa hồ rất tức giận. – Tôi chưa dùng đến. – Tôi né tránh ánh nhìn kia của Sở Mặc, nhỏ giọng trả lời. Sở Mặc im lặng một hồi, đột nhiên vươn tay chạm lên vết thương trên cổ tôi, tôi có chút rùng mình mà lùi một bước, cảm giác đó một lần nữa dấy lên, nhưng tôi cố gắng kiềm chế, tôi không muốn lại xảy ra chuyện bữa trước. – Xin lỗi, tôi còn phải giao thức ăn, anh cứ dùng bữa, tôi về trước. – Nói xong tôi một mạch mở cửa chạy ra ngoài, thế nhưng ông trời lại không tha cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra mấy lần rồi đi. – Là cậu, cậu lại tới giao thức ăn nữa sao? – Là vợ sắp cưới của Sở Mặc, chuyện cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ, bất quá tại sao lại là ngay lúc này chứ. Dường như thấy áo tôi xộc xệch, phát hiện vết thương trên người tôi, cô liền cau mày nhìn tôi. – Cậu bị thương rồi? Tôi không nói gì, cắm cúi đầu mà chạy đi. Đến trước cửa công ty, tôi cúi người mà thở hồng hộc, đợi hô hấp ổn định, tôi liền lên xe rời khỏi. Buổi tối đến trạm xăng phục vụ khách hàng xong, tôi liền trở về căn hộ của cậu ta, bất quá vì hôm nay bận rộn, đầu óc tôi lại vô cùng mệt mỏi, thực tình không thể nhớ nhà của cậu ta ở tầng nào. Tôi đành đứng dưới đại sảnh chờ cậu ta về. Ngồi đến hơn 10 giờ, rồi 11 giờ, sau đó lại là 12 giờ đêm, tôi vẫn không thấy bóng dáng của cậu ta, tôi mệt mỏi mà tựa lưng vào tường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Cho đến khi một hồi lâu sau đó, bên tai tôi đột nhiên văng vẳng thanh âm của cậu ta, nhưng tôi vẫn tuyệt không thể mở nổi mắt, chỉ có thể lóng ngóng nghe lén cậu ta nói chuyện với người quản lý. – Anh ta ngồi đây đã lâu chưa? – Dạ, lúc 9 giờ tôi thấy cậu ấy đã ngồi ở đây rồi, có vẻ như đang chờ ai đó, ngủ cho đến bây giờ luôn. Cuộc nói chuyện bỗng dưng im lặng, tôi có chút hiếu kì, thế rồi đột nhiên cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, ai.. là ai đó đang bế tôi, không nhẽ là cậu ta. “Bịch” một tiếng, tôi bị ném mạnh trên nền đất, thực sự rất đau, nhưng kì thực từ đó đến giờ có đau tôi cũng chẳng hề kêu ca, nhưng vì lực đạo rất mạnh làm tôi lập tức giật mình mà tỉnh giấc, mơ hồ nhìn xung quanh, chỉ biết bản thân đang ở phòng của cậu ta, tôi ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn kia. – Tại sao không vào nhà? – Hắn khoanh tay cúi đầu trừng mắt nhìn tôi. – Không nhớ ở tầng nào? Số mấy? – Tôi lạnh lùng trả lời. – Nói chuyện với chủ nhân kiểu đó hả?!! – Tựa hồ bị tôi chọc giận, hắn liền quát lớn – Tôi không nhớ tầng nào, số mấy…. thưa… chủ nhân. – Tôi cắn chặt răng chịu đựng cơn tức giận trong lòng, thanh âm run rẩy thưa với hắn. – Tầng ba, dãy số năm. Hiểu chưa? – Tôi hiểu, thưa chủ nhân. Hai bên im lặng một hồi, một lát, cậu ta đột nhiên tiến sát gần tôi, nửa quỳ nửa ngồi đối diện tôi, cau mày hỏi. – Anh tên gì? – Hạ Nghiệt. – Tôi lạnh lùng trả lời. Một chút cũng không thèm nhìn cậu ta. – Hmm.. tôi là Văn Khải, bất quá vì tôi hiện tại là chủ nhân của anh, cho nên về sau cứ gọi tôi là… anh Khải. Nghe đến đây tôi lập tức cả kinh ngẩng đầu nhìn cậu ta, gì chứ, rõ ràng tôi lớn tuổi hơn, hà cớ gì phải gọi cậu ta là … anh chứ. Nhưng tôi cũng im lặng không phản bác, tôi bất quá chỉ là chó của cậu ta, không cần phải ý kiến này nọ. – Hiểu rồi, chủ nhân. – Tôi vừa nói sao? – Hiểu rồi, anh Khải. – Tôi hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ nói. – Tốt lắm, anh có vẻ dạy nhanh hơn con chó nhà tôi đấy, Hạ Nghiệt.. Haha! – Văn Khải cười nhạo tôi một tiếng, đưa tay xoa lấy đầu tôi chẳng khác gì một tiểu cẩu vậy. Tôi cũng chẳng dám gạt tay cậu ta như hôm qua, e rằng sẽ khiến cậu ta nổi giận nữa. – Anh mau đi tắm đi, người anh hôi quá. Mau đứng dậy giùm tôi. – Văn Khải đưa tay bịt lấy mũi, kéo lấy cánh tay tôi mà đẩy tôi vào phòng tắm, chưa đợi tôi mở miệng hắn đã đóng sầm cửa lại. Bạn đang Tôi ÄÆ°a mắt ngắm nghÃa cÄn phòng xa hoa, chá» là phòng tắm thôi mà tráng lá» Äến nhÆ° váºy sao, Äúng là con nhà Äại gia Äi. Tôi khẽ ngá»i ngá»i ngÆ°á»i mình, Äúng là hôi tháºt, bất quá tôi từ Äó Äến giá» chá» là tên quê mùa, kì thá»±c nhìn Äá»ng dụng cụ trÆ°á»c mắt nà y tôi chẳng hiá»u nó là cái gì, hay có tác dụng ra sao. Tôi cầm lấy má»t cái vòi treo trên tÆ°á»ng, quan sát nó má»t há»i lâu, kia dùng nhÆ° thế nà o chứ, tôi thấy má»t cái nút á» trên, ÄÆ°a tay ấn mạnh và o, ngay láºp tức liá»n bá» khá»i nÆ°á»c lạnh nhÆ° bÄng bắn và o ngÆ°á»i tôi. Tôi giáºt mình mà ném cái vòi xuá»ng, nÆ°á»c từng giá»t chảy theo sà n nhà trÆ¡n nhẵn, tôi vụng vá» mà trượt chân má»t cái. âRầmâ má»t tiếng, cÆ° nhiên toà n bá» cÆ¡ thá» tôi ngã chá»ng chá»nh và o má»t cái bá»n lá»n bên cạnh, mà cái bá»n nà y rất cứng, Äầu cÅ©ng theo Äó mà Äáºp mạnh và o thà nh bá»n. â Anh Äang là m cái quái gì? â Có vẻ nhÆ° nghe thấy tiếng Äá»ng lá»n, VÄn Khải liá»n Äá vÄng cá»a phòng, kinh ngạc nhìn thấy bá» dạng cá»±c kì khó coi của tôi mà quát lá»n. â Tôi không biết dùng những thứ nà y, xin lá»i. â Tôi vá»i vã ngá»i dáºy, nhÆ°ng rất nhanh liá»n bất lá»±c mà ngã xuá»ng, cảm thấy phÃa sau gáy thá»±c sá»± rất Äau. â Anh xem, chảy máu Äầu rá»i. Phiá»n phức quá Äi! Tôi biết bản thân vá»n dÄ© chá» là tên quê mùa, những thứ của ngÆ°á»i già u nhÆ° VÄn Khải ÄÆ°Æ¡ng nhiên chá» có thá» phá hoại, nên khi nghe cáºu ta lá»n tiếng chá»i tôi nhÆ° váºy, tôi cÅ©ng không nói gì, chá» im lặng mà cá» gắng ngá»i dáºy. Thế nhÆ°ng chÆ°a Äầy má»t giây, VÄn Khải liá»n bế tôi lên, bÆ°á»c ra phòng của cáºu ta. â Không biết dùng thì má» miá»ng há»i tôi, cái miá»ng anh Äá» là m cái gì?! â Äặt tôi ngá»i xuá»ng ghế, VÄn Khải liá»n tiến Äến chiếc tủ Äặt á» Äầu giÆ°á»ng lục lá»i gì Äó, vừa tìm vừa má» miá»ng mắng nhiếc tôi. Tôi vẫn má»t má»±c không há» hé rÄng, cúi Äầu nhìn chÄm chú và o bà n tay Äang Äặt trên Äùi mình, giá»t nÆ°á»c trên sợi tóc từng giá»t từng giá»t rÆ¡i xuá»ng mu bà n tay tôi. Má»t lát, VÄn Khải bÆ°á»c Äến, cầm lấy dải bÄng mà quấn quanh Äầu tôi, tôi kinh ngạc nhìn từng Äá»ng tác của cáºu ta, kia⦠kia cái gì chứ. â Không cần.. tôi không sao. â Tôi vá»i vã buông tay cáºu ta ra. â Äừng có nháo, nên nhá» tôi Äây má»i là chủ nhân. â Cáºu ta hùng há» tuyên bá». Tôi Äà nh phải nghe lá»i mà ngoan ngoãn ngá»i im tại chá». BÄng bó Äầu xong, tôi liá»n theo cáºu ta bÆ°á»c và o phòng tắm, cáºu ta chá» dẫn cho tôi rất nhiá»u, nhÆ° là cách má» vòi hoa sen, báºt chế Äá» nÆ°á»c nóng, nÆ°á»c lạnh,⦠Tôi rất nhanh chóng tiếp thu, chá» gáºt Äầu hiá»u chuyá»n rá»i tá»± Äá»ng tắm rá»a. Xong xuôi tôi liá»n trần nhÆ° nhá»ng mà bÆ°á»c ra ngoà i, tá»± Äá»ng ngá»i trên giÆ°á»ng VÄn Khải, chá» cáºu ta hà nh Äá»ng. HẾT CHÆ¯Æ NG 6
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau