Văn Khải nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy mái tóc Hạ Nghiệt, ngón tay tinh tế di chuyển từ sống mũi đến đôi môi đỏ mọng ướt át kia, người này rõ ràng tuyệt sắc như vậy, tự hỏi tại sao ngay từ đầu bản thân không để ý cậu sớm hơn, hiện tại đã có cậu bên cạnh, hắn cả đời cũng không dám ngoảnh mặt tìm kiếm ai thay thế cậu, quả thực nghĩ lại thực sự hạnh phúc đi.
Hắn chống tay lên đầu, khóe miệng khẽ cong quan sát ngũ quan người bên cạnh, bàn tay mân mê sờ soạng cánh tay Hạ Nghiệt, rồi cúi đầu lén lút hôn từng điểm trên cổ cậu, tham lam ngửi lấy mùi hương tự nhiên tỏa ra từ cơ thể.
– Ngô…
Hạ Nghiệt khó chịu động đậy một chút, nhưng vẫn không tỉnh dậy, bàn tay không tự giác vòng qua thắt lưng Văn Khải, tiếp tục thở sâu an tĩnh thiếp đi. Hắn cười nhẹ, cẩn thận đặt tay Hạ Nghiệt lên giường, chu đáo đắp chăn cho người nọ, rời khỏi giường xỏ tạm mỗi chiếc quần rồi bước xuống nhà bếp.
Nhìn đống hỗn độn lưu lại dấu vết ái tình ban nãy của hai người, Văn Khải vừa thẹn vừa cảm thấy nực cười, bước tới thu dọn đĩa ăn trên mặt đất, bỏ vào bồn rửa sạch.
Chính là tiếng chuông cửa vang lên, Văn Khải cau mày, đưa khăn lau sạch bàn tay ướt đẫm, khóa vòi nước, chậm rãi bước ra mở cửa.
– Sở Mặc?
Sở Mặc thấy Văn Khải ra mở cửa, cũng không ngạc nhiên gì, mà tầm mắt chính là nghi hoặc dán lên người hắn, không áo mặc, quần lại vụng về đến mức chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/1534259/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.