Chương trước
Chương sau
Sở Mặc giúp Hạ Nghiệt thu dọn hành lý xong, trước khi đi còn luyến tiếc ôm chặt cậu không chịu buông, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm lo sợ rằng, khoảnh khắc mình xoay người rời đi, cậu một lần nữa mà rời khỏi y, càng nghĩ đến càng không cam tâm.
Hạ Nghiệt nhìn bộ dạng hiện tại của Sở Mặc không khỏi nhếch miệng cười, vội buông y ra, đưa tay vuốt vuốt gương mặt y, mỉm cười nói.
– Em sẽ không rời xa anh nữa, anh đừng lo.
Sở Mặc trầm mặc hạ mi mắt, giữ lấy cổ tay Hạ Nghiệt, sau cùng mới mở miệng lên tiếng.
– Anh muốn ở bên cạnh em, Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt bị lời nói nghiêm nghị kia mà có chút do dự, sau đó lại chăm chăm nhìn Sở Mặc, ánh mắt trong chốc lát lập tức ủ rũ, nhẹ nhàng buông tay mình xuống, nắm chặt bàn tay còn lại.
– Làm sao?
– Em chỉ thắc mắc… trước đây khi anh vẫn còn yêu Dư Thiên Mỹ, anh có nói những lời thế này với cô ấy hay không?
Sở Mặc vừa nghe đến đây liền tối sầm mặt, im lặng nghe cậu nói tiếp.
– Và còn, hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc nhất nữa, không hiểu sao cảm thấy ganh tị…
Hạ Nghiệt chưa kịp dứt lời, đột nhiên bị Sở Mặc ôm lấy thắt lưng mình kéo sát vào y, hung hăng hôn lên môi cậu. Hạ Nghiệt đã quen Sở Mặc hôn bất thình lình như vậy, cũng không giãy dụa, ngược lại nhắm hai mắt cùng y nồng nhiệt hôn môi.
Y rời môi cậu, di chuyển đến cổ cậu tham lam hôn xuống, hơi thở gấp gáp tựa như bị thú hoang chiếm lấy. Buông Hạ Nghiệt, Sở Mặc biểu tình tức giận nói.
– Anh chưa bao giờ hôn cô ấy mãnh liệt, cũng chưa bao giờ làm chuyện đó với cô ấy, cũng chưa bao giờ si tình vì cô ấy, đương nhiên tất cả anh chỉ đối mình em như vậy, em bảo anh làm sao mới hết yêu em?
Hạ Nghiệt đỏ mặt, cúi đầu tránh né ánh mắt của Sở Mặc, thấp giọng nói.
– Em làm sao biết được, hẳn là… khi em hết yêu anh?
– Vậy thì khi đó hãy nói, hiện tại đừng làm anh tụt hứng. – Sở Mặc hừ lạnh chán nản.
– Được rồi, anh giận chẳng khác gì trẻ con vậy, già đầu rồi mà còn. – Hạ Nghiệt đưa tay nhéo nhéo mũi Sở Mặc, khẽ hôn lên má y trêu chọc.
– Ừ, là anh già ngu đầu mới dính líu tới em hoài không buông…. Thôi được rồi, anh về công ty đây, tối anh đến.
Sở Mặc vỗ nhẹ bả vai Hạ Nghiệt, trước khi đi còn không quên ghé lên trán cậu hôn một điểm, sau đó mới xoay lưng rời đi.
============
Văn Khải một tay cầm bó hoa một tay xách hộp vuông màu đỏ to tướng, bộ dạng phấn khởi đứng trước cửa nhà mình, khẩn trương nhấn chuông cửa.
Hạ Nghiệt đang chăm chú nấu bữa tối, cư nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức hiếu kì, Văn Khải thường ngày đều tự lấy chìa khóa mở cửa, không lẽ là người ngoài đi.
Cậu vội vã lau tay, thấp thỏm bước đến nhìn qua khe hở, chỉ thấy tầm mắt mình là một bó hoa lớn, cau mày, rốt cuộc mới đưa tay mở cửa.
– Mừng anh xuất viện.
Văn Khải phấn khích đưa bó hoa trước mặt Hạ Nghiệt, cậu lúng túng đỏ mặt nhận lấy, cảm động nhìn hắn nói.
– Cảm ơn.
– Và còn.. cái này nữa.
– Cái gì đây? – Hạ Nghiệt hiếu kì nhìn hộp vuông màu đỏ to lớn kia, đưa mắt tò mò nhìn hắn.
– Anh mở ra đi.
Văn Khải vui vẻ quan sát từng động tác của Hạ Nghiệt, biểu tình kinh ngạc nhìn một bộ mô hình biệt thự bằng gỗ được lắp ráp thành thạo trông rất bắt mắt. Khóe miệng khẽ cong, hắn nhướn mày hỏi.
– Thế nào? Anh có thích không? Là tự tay em lắp nó đấy.
– Sao? Là em lắp? Này phải tốn khá nhiều thời gian lắm a.
– Ân. Em làm từ 5 ngày trước rồi, có phải rất cảm động không?
– Tiểu Khải… – Hạ Nghiệt cảm động nhìn Văn Khải, vội đặt bộ mô hình phô trương kia lên bàn, cậu liền vòng tay qua cổ hắn ôm chặt, hạnh phúc mỉm cười.
– Cảm ơn em nhiều lắm. Anh rất thích nó.
– Anh thích là được rồi. – Văn Khải đáp lại cái ôm của Hạ Nghiệt, đặt cằm lên vai cậu ôn nhu nói.
– Hảo, chúng ta ăn cơm thôi. Em học từ sáng đến giờ hẳn là mệt lắm đi. Đến.
Văn Khải chính là chưa kịp mở miệng, đã bị Hạ Nghiệt kéo tay hắn đến bàn ăn, đẩy hắn ngồi xuống ghế, khẩn trương dọn mâm thức ăn lên bàn, còn nhiệt tình xới cơm vào bát giúp hắn, vui vẻ mở miệng.
– Ăn đi.
– Anh a, mới xuất viện đã làm cơm cho em rồi, cảm động muốn chết. – Hắn chăm chăm nhìn cậu, bản chất trẻ con đột ngột bộc phát nói.
– Chỉ cần là Tiểu Khải … anh cái gì cũng tình nguyện làm.
Văn Khải vừa nghe gương mặt lập tức đỏ ửng, một phen kéo lấy cổ tay Hạ Nghiệt, trong giây lát cậu đã ổn định ngồi trên đùi hắn, biểu tình luống cuống nhìn hắn.
– Em làm cái gì?
– Muốn được ôm anh trong bữa ăn thôi. Đến, há miệng. A…
Văn Khải gắp một miếng thịt kề trước miệng cậu, không quên dùng ngữ điệu ngon ngọt nói “A” một tiếng. Hạ Nghiệt chỉ có thể bật cười bó tay, bất đắc dĩ phối hợp theo hắn, ngoan ngoãn há miệng để thức ăn thấm vào trong miệng.
– Ưm… hảo ngon.
– Hắc… tự nấu tự khen sao? – Văn Khải mở miệng trêu ghẹo.
– Mặc kệ anh. Tiểu Khải… – Hạ Nghiệt ngã đầu vào vai Văn Khải, hai mắt mở to nhìn hắn, ngữ điệu câu dẫn nói.
– Ân?
– Anh yêu em.
Văn Khải hạ mi mắt cúi xuống nhìn Hạ Nghiệt, gương mặt kia cơ hồ thu hút lấy hắn, không kể đến lời nói ngon ngọt kia cứ văng vẳng bên tai, hắn bật cười, ghé lên môi cậu hôn nhẹ một cái, bàn tay ôm chặt thắt lưng người kia không buông.
– Nếu anh yêu em, hứa với em lần sau sẽ không rời bỏ em nữa, có biết không?

– Ân. – Hạ Nghiệt gật nhẹ đầu, thoải mái dụi đầu vào hõm cổ Văn Khải, hạnh phúc nằm trọn trong vòng tay hắn.
– Hạ Nghiệt, làm thế nào đây?
Nhân lúc Hạ Nghiệt còn đang an tĩnh ngồi trong lồng ngực Văn Khải, cư nhiên thanh âm nũng nịu của hắn vang lên bên tai, cậu hơi ngẩng đầu, không hiểu ý tứ hỏi hắn.
– Làm sao?
– Cậu nhỏ của em… chịu không nổi rồi.
– A?
Hạ Nghiệt cả kinh nhìn hắn, sau phát hiện dưới mông mình có thứ gì đó không ngừng cọ xát, cư nhiên từ khi nào nơi hạ khố Văn Khải đã ngẩng đầu từ sớm, hơi thở dồn dập phả vào tai cậu.
– Em… chúng ta còn chưa dùng cơm a?
– Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn anh. – Văn Khải lén lút đưa tay mò mẫm ra sau mông Hạ Nghiệt, tinh nghịch nhéo một cái, cậu theo bản năng rên một tiếng, đỏ mặt cúi đầu.
– Tiểu… Tiểu Khải… a…
Ngón tay Văn Khải khẽ đưa vào bên trong quần lót Hạ Nghiệt, xoa nắn hai cánh mông mềm mịn không tì vết, ánh mắt đầy khát khao dục vọng nhìn cậu, chỉ thấy hai gò má người nọ đỏ như trái cà chua, cong khóe miệng, hắn không chút lưu tình liền đem ngón tay đâm thẳng vào hậu huyệt cậu.
– A a, ân…
Hai tay không tự giác choàng lấy cổ hắn, Hạ Nghiệt há miệng phát ra thanh âm mị hoặc, hai mắt vì phát sướng mà nổi tầng nước mỏng.
– Anh kẹp em chặt quá rồi đấy, đồ dâm đãng.
Văn Khải đắc ý nở nụ cười, một lúc nhét thẳng 3 ngón tay tiến sâu vào bên trong, vô tình chạm phải nơi thịt mềm mịn kia, nhịn không được liền ấn mạnh hai điểm, ngay tức khắc từng dòng chất lỏng tuôn trào ra ngoài, tựa hồ ướt đẫm ngón tay hắn lẫn quần cậu.
– Ha… ưm..
Văn Khải trong chốc lát bị nơi ẩn náu xinh đẹp kia quyến rũ, một phen đem cằm Hạ Nghiệt nghiêng về phía hắn, đầu lưỡi điên cuồng liếm quanh môi cậu, tham lam mút lấy đôi môi ướt át kia.
Hạ Nghiệt thuận theo nhắm hai mắt, nồng nhiệt mở khoang miệng Văn Khải đem đầu lưỡi bắt lấy lưỡi hắn đảo quanh một vòng, hai vòng, phía dưới đột nhiên bị ngón tay hắn càn quấy không ngừng, cảm giác nóng bỏng lan khắp cơ thể cậu, thắt lưng tự động uốn éo, đem hạ thân sớm phản ứng cọ vào nơi kia của hắn.
– Anh như thế nào cũng lên rồi a?- Văn Khải một bên thích thú đưa tay xoa nắn đũng quần Hạ Nghiệt, một bên đồng thời đưa môi hôn lên cổ cậu.
Hạ Nghiệt một phen đẩy đầu Văn Khải ra, khóe miệng khẽ cong nở ra một nụ cười dâm đãng, bàn tay sờ soạng quanh áo trước ngực hắn, từng nút áo nhẹ nhàng cởi xuống, lộ ra bờ ngực trắng trẻo săn chắc của hắn.
Đem áo Văn Khải cởi đến ngang vai, Hạ Nghiệt cúi đầu hôn lên từng điểm trên ngực hắn, đôi môi dừng lại ở nụ hoa trước ngực, vươn đầu lưỡi liếm lên đầu vú quyến rũ kia.
– Hôm nay anh thật lạ nha, biết dùng chiêu câu dẫn em sao? – Văn Khải từ nãy đến giờ chính là không thể rời mắt từng nhất cử nhất động của Hạ Nghiệt, tâm tình vừa bấn loạn vừa hạnh phúc không thôi.
– Sao vậy? Em không thích? – Hạ Nghiệt đưa mắt lên nhìn hắn, đầu lưỡi vẫn động tác liếm quanh nhũ hoa đã đỏ ửng, bộ dạng hiện tại cực kì dâm đãng khiến hô hấp Văn Khải cực kì khó khăn.
– Hắc… Anh cứ tiếp tục đi.
Cậu cười nhẹ, bắt đầu tiếp tục công việc dở dang, đôi môi từ từ di chuyển xuống cơ bụng Văn Khải. Đến khi bản thân phải đối mặt với đũng quần căng cứng phía dưới, cậu quỳ giữa hai chân hắn, lén lút nuốt nước miếng, chậm rãi kéo khóa quần xuống, từ trong quần lót lấy ra vật thể hình trụ màu tím thô to nổi gân xanh dữ tợn.
Hạ Nghiệt từ lâu đã sớm có kinh nghiệm, ngón tay đầu tiên xoa xoa quy đầu trơn mượt, khẽ đưa mắt quan sát biểu tình Văn Khải, phát hiện hắn đang thở hồng hộc nhìn cậu, nháy mắt trong chốc lát lộ ra ý cười, một bên vừa nhìn hắn, một bên há miệng ngậm lấy côn thịt kia.
Đỉnh đầu mỗi một lúc vào đều đi thẳng sâu đến yết hầu, sau đó lại phun ra, từ từ vươn đầu lưỡi liếm lộng từ dưới lên, một chỗ cũng không hề bỏ sót. Văn Khải bị bộ dạng dâm mỹ kia thu hút, tức thời đưa tay nắm lấy tóc Hạ Nghiệt, ép cậu mãnh liệt ra vào bên trong mình.
Mà Hạ Nghiệt từ đầu đến cuối vẫn luôn tận tình phục vụ nhu cầu sinh lý cho người nọ, hiện tại còn chủ động đưa tay ra sau kéo quần xuống, đem ngón tay về phía hậu huyệt mình tiến vào.
– Ân..
– Hảo thoải mái, a… Hạ Nghiệt.
Văn Khải một phen túm đầu Hạ Nghiệt kéo lên, điên cuồng hôn môi, bàn tay khẩn trương đem quần áo Hạ Nghiệt xé toạc, kịch liệt chiếm lấy đôi môi cậu không ngừng. Buông người nọ, hắn hung hăng đem đĩa thức ăn từ trên bàn gạt bỏ xuống đất, áp đảo cậu nằm trên bàn ăn, hung khí lọt vào tầm ngắm lập tức đâm thẳng vào.
– A.. a… chậm… chậm.
– Xem như đây là cái tội anh dám câu dẫn em.
Hơi thở Văn Khải dồn dập, mồ hôi từ trên trán theo gò má chảy xuống, hắn nghiến chặt răng, mạnh mẽ đưa côn thịt thô bạo tiến sâu vào bên trong, thắt lưng di chuyển nhanh ra ra lại vào vào nơi ẩn náu đang chảy đầy dâm thủy, tạo nên thanh âm nhóp nhép tuyệt mỹ.
– Aa… không… a… nhanh quá.
Hạ Nghiệt bộ dạng vừa sung sướng vừa thống khổ lắc đầu, thế nhưng hai chân lại không tự giác kẹp lấy thắt lưng Văn Khải, hai cánh mông cũng theo đó mà nhấc lên cao, thuận tiện cho vật thể thô dài kia xâm nhập sâu hơn nữa.
Văn Khải hiện tại trong đầu chỉ muốn trách mắng bản thân không thể phá nát thân thể Hạ Nghiệt đi, khí thế một lúc một dữ dội cùng hung tợn, đưa tay đặt hai chân cậu lên bả vai mình, dương vật điên cuồng mạnh mẽ trừu sáp vào hậu huyệt.
– Không… không chịu nổi đâu… Tiểu Khải… a a..
– Anh đừng ở đó dối mình gạt người, thích thì nói thích… Mau rên lớn nữa cho em nghe nào.
Mỗi một lần Văn Khải mở miệng, tốc độ va chạm cũng thuận theo mà càng ngày càng nhanh, ánh mắt chứa đầy dục vọng quan sát con người xinh đẹp kia đang há miệng phát ra thanh âm đầy mê hoặc bên dưới, côn thịt cũng vì thế mà trướng to hơn trước, kéo căng hậu huyệt đến cùng cực, lại điên cuồng ma sát dữ dội, xóa tan trận ngứa ngáy khó chịu bên trong thân thể Hạ Nghiệt.
– Ân… thích… a… mau chiếm lấy anh… mau lên. aa…
– Hảo. Xem như anh lợi hại, cư nhiên dám quyến rũ em.
Văn Khải gầm mạnh một tiếng, hung hăng nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt kéo lên, ôm lấy người cậu bước nhanh lên phòng mình, một bên vừa nồng nhiệt hôn lưỡi đối phương đến đầu óc không biết bay ở phương trời góc bể nào.
Ném cậu lên giường, hắn như điên mà lột sạch những mảnh vải vướng bận trên cơ thể mình, nhảy chồm lên cơ thể cậu ôm chặt lấy, tiếp tục trận giao hoan nồng nặc mùi dâm mỹ. Cả hai đem tinh dịch đầy nóng bỏng trao cho nhau xong, Hạ Nghiệt cư nhiên sức lực cạn kiệt dựa vào vai Văn Khải ngủ thiếp đi, hơi thở không được đều đặn hiện rõ sự mệt mỏi sau một màn mây mưa dữ dội.
HẾT CHƯƠNG 44
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.