Sở Mặc giúp Hạ Nghiệt thu dọn hành lý xong, trước khi đi còn luyến tiếc ôm chặt cậu không chịu buông, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm lo sợ rằng, khoảnh khắc mình xoay người rời đi, cậu một lần nữa mà rời khỏi y, càng nghĩ đến càng không cam tâm.
Hạ Nghiệt nhìn bộ dạng hiện tại của Sở Mặc không khỏi nhếch miệng cười, vội buông y ra, đưa tay vuốt vuốt gương mặt y, mỉm cười nói.
– Em sẽ không rời xa anh nữa, anh đừng lo.
Sở Mặc trầm mặc hạ mi mắt, giữ lấy cổ tay Hạ Nghiệt, sau cùng mới mở miệng lên tiếng.
– Anh muốn ở bên cạnh em, Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt bị lời nói nghiêm nghị kia mà có chút do dự, sau đó lại chăm chăm nhìn Sở Mặc, ánh mắt trong chốc lát lập tức ủ rũ, nhẹ nhàng buông tay mình xuống, nắm chặt bàn tay còn lại.
– Làm sao?
– Em chỉ thắc mắc… trước đây khi anh vẫn còn yêu Dư Thiên Mỹ, anh có nói những lời thế này với cô ấy hay không?
Sở Mặc vừa nghe đến đây liền tối sầm mặt, im lặng nghe cậu nói tiếp.
– Và còn, hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc nhất nữa, không hiểu sao cảm thấy ganh tị…
Hạ Nghiệt chưa kịp dứt lời, đột nhiên bị Sở Mặc ôm lấy thắt lưng mình kéo sát vào y, hung hăng hôn lên môi cậu. Hạ Nghiệt đã quen Sở Mặc hôn bất thình lình như vậy, cũng không giãy dụa, ngược lại nhắm hai mắt cùng y nồng nhiệt hôn môi.
Y rời môi cậu, di chuyển đến cổ cậu tham lam hôn xuống, hơi thở gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/1534258/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.