Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau
Hạ Nghiệt trầm mặc cúi thấp đầu, cảm nhận hơi thở mạnh của bà Lưu đang tiến đến gần mình, hung hăng vung xuống cho cậu một cái tát. – Thứ đê tiện không biết xấu hổ, cậu đúng là tên đồng tính ghê tởm nhất mà tôi từng gặp, thừa biết con trai tôi nó sắp cưới vợ, còn dám vác mặt tìm nó. – Dì à, dì bớt nóng, anh ta cứ để con giải quyết, dì nhan sắc đẹp thế này, chỉ vì tên đĩ đực như anh ta không đáng để tức giận đâu a, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. – Văn Khải cười nham hiểm bước tới xoa bóp bả vai bà Lưu, giọng điệu cười cợt nũng nịu bà. – Văn Khải, tại sao cháu qua lại với một đứa như cậu ta chứ? – Bà nghi hoặc quay sang nhìn hắn. – Ha ha, dì không biết sao. Anh ta đã chấp nhận số tiền lớn để làm món đồ chơi cho con mà. – Văn Khải đưa ánh mắt tà gian nhìn Hạ Nghiệt, cười cười tiếp tục xoa bóp vai bà. – Dì khuyên con đừng nên qua lại với tên hạ lưu như cậu ta, chỉ biết gây họa cho người khác thôi. – Bà Lưu nghiêm trọng quay sang căn dặn hắn, đồng thời cũng trừng mắt khinh bỉ Hạ Nghiệt. – Dì đừng lo, con sẽ trừng trị anh ta thích đáng, ngang nhiên đi cướp anh Sở Mặc khỏi tay chị Thiên Mỹ. – Phải rồi, giờ này không biết Thiên Mỹ nó ra sao? Dì phải về ngay đây. Còn cậu nữa, lần sau tôi còn thấy cậu gặp con trai tôi, đừng mong yên ổn tồn tại trên đất nước này. – Nói xong bà Lưu liền phẫn nộ ly khai, mặc cho Hạ Nghiệt đầy căm phẫn nghiến chặt răng nhẫn nhịn. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp nụ cười cợt nhả của Văn Khải, không muốn vòng vo nhiều với hắn liền lạnh lùng bước qua, lại bị hắn một phen nắm lấy cánh tay cậu kéo về. – Anh to gan thật, dám trốn bệnh viện đi gặp anh họ tôi. Hạ Nghiệt hừ lạnh một tiếng, dùng lực phản kháng muốn buông Văn Khải ra, cư nhiên cậu càng giãy dụa lực đạo của hắn càng mạnh bạo hơn, hung hăng siết chặt cánh tay cậu. – Buông ra. – Cậu lạnh lùng nói. – Hình như anh quên vị trí của mình rồi có phải không? Nếu vậy thì tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi là chủ nhân, còn anh… chỉ là chó của tôi thôi! – Nói xong Văn Khải liền vung tay giáng xuống cho Hạ Nghiệt một cái tát. Cậu theo bản năng liền nghiêng đầu sang một bên, thanh âm run rẩy nói. – Sẽ chấm dứt ngay thôi, một ngày nào đó hợp đồng chết tiệt của cậu sẽ bị hủy bỏ, Sở Mặc sẽ ở bên cạnh tôi. Văn Khải vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, cười nhoẽn miệng đùa cợt. – Anh đùa tôi sao? Sở Mặc chỉ yêu Thiên Mỹ thôi, anh ta bất quá chỉ là muốn cơ thể anh mà thỏa mãn dục vọng của mình. Nực cười! Không ngờ loại người như anh còn ảo tưởng hơn tôi nghĩ đấy. – Muốn nghĩ sao thì nghĩ. – Hạ Nghiệt cắn môi dưới trừng mắt nhìn hắn, một phen đẩy tay hắn ra. Cư nhiên bị Hạ Nghiệt chọc tức đến phát điên, Văn Khải hiện tại phẫn nộ lửa giận ngút trời, hung hăng túm lấy cổ tay cậu kéo đi. – Cậu đưa tôi đi đâu? – Hạ Nghiệt cả kinh muốn buông tay hắn ra, nhưng so với sức lực to lớn của hắn chỉ có thể mặc hắn lôi ra ngoài. Ôm Hạ Nghiệt lên xe mô tô, Văn Khải đặt cậu ổn định ngồi lên đùi mình, không chờ cậu phản ứng đã nổ ga lao xe chạy đi. Hạ Nghiệt bất giác đưa tay níu chặt góc áo hắn, kinh hoảng với tốc độc phóng xe nhanh như cắt của hắn, không nhịn được quát lớn. – Văn Khải, cậu điên sao? Mau dừng xe! – Anh ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi. Đến căn hộ quen thuộc, Văn Khải vác Hạ Nghiệt nằm xấp trên vai hắn, khiêng cậu bước vào nhà, thẳng đến căn phòng hắn, ném cậu lên giường. – Hôm nay xem như anh khiến tôi không vui, ở đây mà phục vụ tận tình cho tôi đi. – Rồi chồm tới phía cậu nắm chặt lấy cằm cậu tuyên bố. – Hắc… hoang đường. – Hạ Nghiệt nhếch môi cười lạnh, đảo mắt sang một bên khinh bỉ nói. Ngay lập tức Văn Khải đưa tay nắm lấy tóc cậu kéo ngược lên trên mà đối mặt với hắn, chậm rãi hạ mắt xuống cơ thể cậu, trừng mắt nói. – Sở Mặc mua cho anh những thứ này? Hạ Nghiệt lạnh lùng rũ mi mắt nhìn hắn, không hé miệng trả lời. – Nói. – Văn Khải mất kiên nhẫn ra lệnh, lực đạo siết chặt tóc cậu ngày càng hung hăng, tựa hồ muốn xé toạc da đầu cậu ra ngoài. Mãi thấy Hạ Nghiệt một mực im lặng, hắn tức tối vung tay xé toạc y phục trên người cậu, ném xuống đất. – Cứ câm mãi như vậy đi. – Hắn cười khẩy tỏ vẻ thú vị, từ ngăn tủ bên đầu giường lấy ra lọ thuốc xuân nhược, cầm trong tay lắc qua lắc lại trước mặt Hạ Nghiệt. – Xem ra anh muốn thử xuân nhược hôm nay nữa rồi a. Hạ Nghiệt kinh hoảng trợn lớn mắt nhìn lọ thuốc trong tay hắn, không suy nghĩ nhiều liền xoay người bò dậy. – Anh chạy đi đâu a. – Văn Khải nhún vai, một phen nắm lấy cổ chân Hạ Nghiệt kéo về, áp đảo cậu nằm dưới thân mình, vươn tay khống chế khoang miệng cậu, bóp chặt hai bên gò má cậu, ép buộc cậu há miệng ra. – Không… Không cần… Ngô… – Mà Hạ Nghiệt lại điên cuồng ra sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc vẫn bị chất lỏng kia cho trọn vẹn vào miệng mình. Đợi Văn Khải nới lỏng tay, Hạ Nghiệt liều mạng phun hết ra ngoài, kịch liệt ho khan dữ dội. – Mẹ kiếp. – Hắn tối sầm mặt nhìn bộ dạng phản kháng người dưới thân, chửi thầm một tiếng. Sau cùng liền vung tay kéo tóc Hạ Nghiệt lên, tự mình uống trọn vẹn lọ thuốc, áp sát vào môi uy cậu uống. Hạ Nghiệt trong đầu chỉ cảm nhận được thống khổ đang kéo đến, xụi lơ nằm thất thần trên giường, từng giọt chất lỏng theo khóe miệng chảy xuống ra trải giường, không cảm giác. Văn Khải đắc ý cười tà, bước tới tủ quần áo lấy ra thiết liên (*xích sắt*) , đem hai cổ tay cổ chân Hạ Nghiệt một bên trói ở đầu giường, một bên dang rộng hai chân cậu cố định hai bên. Phát hiện trên trán Hạ Nghiệt đã sớm ướt đẫm mồ hôi một mảng, mà cơ thể cậu một chút cũng không hề phản ứng, hắn liền ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve hạ thân xinh đẹp mềm nhũn kia. – Anh không thể nhẫn nại cả ngày được đâu, chỗ này sẽ sớm cương lên thôi. Ha ha. Hạ Nghiệt khinh bỉ trừng mắt nhìn Văn Khải, vốn dĩ xuân nhược đã có tác dụng và hòa tan trong cơ thể cậu từ lâu, nhưng cậu vẫn cố kìm chế phản ứng của mình, tuyệt không phục tùng trước mặt hắn. – Thật quật cường. – Bộ dạng thà chết chứ không chịu nhục nhã dưới tay kẻ thù của Hạ Nghiệt khiến Văn Khải trong mắt chỉ tràn ngập lửa giận xen lẫn đau khổ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra cười cợt đểu cáng, vừa vươn tay xoa nắn dương vật vừa quan sát phản ứng của cậu. Hạ Nghiệt cảm giác hiện tại thân thể chẳng khác gì lúc đó vậy, nóng ran như thiêu đốt, dây thần kinh khống chế dục vọng tựa hồ sắp đứt thành hai, thống khổ vốn dĩ bị khoái cảm lấn át, phía dưới cũng bắt đầu có dấu hiệu lên đỉnh. Cậu cố gắng nghĩ sang vấn đề khác, nhưng xuân nhược trong người cứ như muốn đục khoét nội tạng cậu vậy, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, sau cùng chỉ tràn ngập dục vọng, hạ thân rốt cuộc cũng đã ngẩng cao đầu. – Ha ha, anh xem, đã sớm muốn được bị người khác đâm vào chỗ đó rồi sao? – Văn Khải thừa biết thảo nào Hạ Nghiệt có hàng trăm giờ cũng không thể cưỡng lại tác dụng của xuân nhược, tâm tình cực kì hưng phấn mà cười lớn. Bạn đang â Là cáºu dùng thuá»c, Äừng á» Äó mà cÆ°á»i Äắc ý. â Hạ Nghiá»t nghiến chặt rÄng, cÄm phẫn phát ra từng chữ. â Hắc⦠má»m miá»ng cÅ©ng sắt thép lắm. â VÄn Khải Äứng dáºy cá»i y phục mình ra, cá»i trói hai chân cáºu, bà n tay Äùa bỡn nÆ¡i hạ thân bá» trÆ°á»ng Äến phát Äau của cáºu. â Chá» nà y thế nà o, muá»n giải quyết không? Bá» ngón tay hắn không ngừng xoa nắn dÆ°Æ¡ng váºt của mình, Hạ Nghiá»t mất tá»± chủ mà nheo mà y thá» dá»c, thắt lÆ°ng lại cà ng không nghe lá»i chủ nhân mà ká»ch liá»t vặn vẹo. â Anh nhạy cảm hÆ¡n tôi tÆ°á»ng Äấy. VÄn Khải ÄÆ°a tay dang rá»ng hai chân Hạ Nghiá»t lên cao, kinh ngạc nhìn thấy nÆ¡i kÃn Äáo kia không ngừng chảy ra dá»ch nhầy trong suá»t, khóe miá»ng bắt Äầu cÆ°á»i thá»a mãn. â NÆ¡i nà y nhÆ° thế nà o Äã ra nhanh nhÆ° váºy rá»i, rất muá»n cái của tôi và o bên trong sao? Ãn? Hắn nhét hai ngón tay và o trong Äá»ng huyá»t Æ°á»t Äẫm kia, bên trong cáºu mà Äảo lá»n má»t vòng, hai vòng, sau Äó là Äiên cuá»ng cà n quấy, tạo ra thanh âm nhóp nhép Äầy dâm Äãng. â Không cần⦠há»c⦠há»c⦠â Hạ Nghiá»t thá»ng khá» lắc Äầu, hÆ¡i thá» dá»n dáºp nóng nhÆ° lá»a Äá»t phả ra ngoà i. â Rõ rà ng thÃch nhÆ° váºy. Hảo a, tôi sẽ thá»a mãn anh. â VÄn Khải nhún vai tá» vẻ không còn cách nà o khác, Äem hung khà của mình Äặt ngay tại cá»a huyá»t cáºu, Äáºp mạnh và o nó trêu Äùa. Mà Hạ Nghiá»t lại thừa biết chuyá»n gì sẽ sắp xảy Äến, liá»u mạng ra sức phản kháng, cÆ° nhiên má»i má»t lần cáºu giãy dụa, thiết liên cứ thế mà siết chặt lấy tay cáºu, thanh âm âleng kengâ chói tai vang dá»i cả cÄn phòng. â Bình tÄ©nh, tôi sẽ và o ngay thôi. Hạ Nghiá»t tức tá»i Äá»nh vung chân Äạp VÄn Khải má»t cÆ°á»c, bất quá ngay khi bà n chân Äang á» trên không trung, hắn lại nhanh tay bắt lấy cá» chân cáºu, Äem côn thá»t mạnh mẽ tiến sâu và o háºu huyá»t. â A⦠â Cáºu cắn chặt môi dÆ°á»i không Äá» bản thân phát ra thanh âm tiếp theo, nhÆ°ng thá»i Äiá»m bá» váºt lá»n xuyên xá» và o trong thân thá», cảm giác thÃch thú không hiá»u sao lây sang cáºu, nÆ¡i ngứa ngáy khó chá»u kia dần trá» nên nóng bá»ng mà thiếu thá»n, tá»±a há» muá»n váºt kia cà n quấy bên trong mình váºy. VÄn Khải không muá»n cháºm chạp, hung hÄng di chuyá»n thắt lÆ°ng ra và o, côn thá»t to lá»n cứ thế mà không ngừng sáp nháºp, Äâm thẳng Äến Äá»nh sâu nhất, khiến Hạ Nghiá»t bùng lên dục vá»ng lá»n lao chiếm Äoạt cÆ¡ thá», không kiá»m Äược mà há miá»ng rên rá». â A aâ¦. Ãn⦠aaaâ¦. aa⦠â Rất êm tai, rên nữa cho tôi xem. â VÄn Khải hì hục thá» há»n há»n, nhÆ° Äiên mà Äá»ng tác ra ra và o và o liên tục không ngừng lại, muá»n ngÆ°á»i dÆ°á»i thân rá»t cuá»c cÅ©ng chá»u Äầu hà ng dÆ°á»i tay hắn. â A⦠aâ¦. không⦠a aâ¦. aa⦠Hạ Nghiá»t trong tâm trà vẫn còn má»t chút tá»nh táo, tá»± trách bản thân không thá» chá»ng lại dục vá»ng, nÆ°á»c mắt thá»ng khá» rÆ¡i xuá»ng, mà khoái cảm lại tiếp tục mang Äến, khiến cáºu má»t bên vừa khóc nức vừa dâm Äãng rên rá». â Có phải rất khó chá»u không? Tôi sẽ cá»i trói cho anh. â VÄn Khải ngừng Äá»ng tác, Äem trói cá»i cho Hạ Nghiá»t, nắm lấy bà n tay cáºu khẽ hôn má»t cái, rá»i vòng hai tay qua cá» mình ôm chặt. â VÄn Khải⦠ưm⦠không⦠tha cho tôiâ¦a⦠không⦠chá» Äóâ¦. khó chá»uâ¦. â Hạ Nghiá»t bá» má»t bên vừa khoái cảm lẫn lòng tá»± trá»ng xen ngang, lá»i nói không rõ bản thân muá»n Äược thá»a mãn dục vá»ng hay thoát khá»i tình trạng nhục nhã nà y. â Chá» nà y rất muá»n bắn sao, hay nÆ¡i nà y, hay cả hai a? â VÄn Khải vÆ°Æ¡n tay chạm lấy phân thân Hạ Nghiá»t, Äem ngón trá» bÃt kÃn lá» nhá» quy Äầu cáºu. â Ãn⦠há»câ¦. há»câ¦. Không cần⦠mau buông tha tôi. â Cáºu cá» gắng kìm chế dục vá»ng bản thân, thanh âm nghẹn ngà o cầu xin hắn. â Buông tha anh?⦠Hắc⦠nằm mÆ¡. â VÄn Khải cảm thấy vô cùng ná»±c cÆ°á»i, trừng mắt hung tợn tuyên bá», hung hÄng Äem Hạ Nghiá»t láºt ngá»a nằm úp mặt xuá»ng giÆ°á»ng, nâng cao hai cánh mông cáºu lên, mạnh mẽ Äâm và o. â A⦠a⦠a a. â Hạ Nghiá»t trong nháy mắt ná»a hiá»n ná»a ẩn niá»m vui sÆ°á»ng trà n trá», nhÆ°ng bản thân vẫn không tá»± trách móc, nhÆ° thế nà o lại có thá» vui vẻ là m tình cùng tên khá»n nạn nhÆ° hắn, háºn không thá» vung tay giết chết mình cho xong. â Thế nà o? Có phải rất thÃch không? Muá»n tôi tÄng nhanh tá»c Äá» không a? â Mà VÄn Khải lại không ngừng cất tiếng cÆ°á»i lá»n, hắn chÃnh là cả Äá»i chÆ°a bao giá» thua bất cứ ai, Äừng nói Äến phải quỳ lạy mà van xin kẻ Äó thua cuá»c. â A⦠a⦠không⦠â Hạ Nghiá»t ÄÆ°a tay siết chặt khÄn trải giÆ°á»ng, lắc Äầu cá»± tuyá»t. âDing ding dingâ bá» tiếng Äiá»n thoại Äánh thức cuá»c vui của mình, VÄn Khải cau mà y nhìn xung quanh, kì quái, rõ rà ng kia không phải Äiá»n thoại của hắn, váºy rá»t cuá»c thanh âm phát từ Äâu chứ. Hắn bất Äắc dÄ© rá»i khá»i háºu huyá»t kia, bÆ°á»c xuá»ng giÆ°á»ng ngắm nghÃa xung quanh, phát hiá»n ánh sáng phát ra từ quần của Hạ Nghiá»t, VÄn Khải má»t phen lấy nó ra, kinh ngạc nhìn mà n hình Äiá»n thoại. â Sá» Mặc? Lại là anh ta mua cho anh Äiá»n thoại sao? â Hắn tức tá»i kéo lấy cá» tay cáºu, trừng mắt há»i. Hạ Nghiá»t lạnh lùng nhìn VÄn Khải, má»t má»±c không hé rÄng trả lá»i. Mất hết kiên nhẫn, hắn trong nháy mắt hiá»n ra ý nghÄ© hoà n hảo, bất giác cong khóe miá»ng cÆ°á»i tà ác, ÄÆ°a tay bắt máy. â Hạ Nghiá»t, là tôi Sá» Mặc. â Chà o ngÆ°á»i anh há» của tôi. â VÄn Khải nham nhá» cÆ°á»i lá»n, cháºm rãi bÆ°á»c lên giÆ°á»ng bắt lấy thắt lÆ°ng Hạ Nghiá»t, vừa nói vuá»t ve hai cánh mông Äá» á»ng cáºu. Hạ Nghiá»t cau mà y xoay Äầu nhìn hắn, lại bắt gặp vẻ mặt khoái chà của hắn, hắnâ¦. hắn là muá»n là m gì chứ. â VÄn Khải? Tại sao cáºu lại bắt máy? â Sá» Mặc lạnh lùng nói. â A~ , Hạ Nghiá»t hiá»n tại Äang á» bên cạnh tôiâ¦. chúng tôi⦠Äang rất vui vẻ a. ##### HẾT CHÆ¯Æ NG 18 #####
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau