Bởi vì lúc trước Giang long mở cửa sổ ra một khe hẹp, muốn để khí độc trong phòng bài trừ ra ngoài, cho nên âm thanh tranh chấp trong tiểu viện có thể truyền rõ ràng vào bên tai.
Nghe được Ngọc Sai xưng hô với người đến, Giang Long nháy mắt hiểu rõ, hóa ra là người của dòng chính trong tộc Cảnh thị đến đây thăm.
Cảnh phủ ở huyện Ninh Viễn là một chi khác trong tộc Cảnh thị.
Chẳng qua tuy là dòng chính Cảnh thị nhưng so sánh với Cảnh phủ, vẫn kém xa vạn dặm!
Dòng chính Cảnh thị ở quê quán, cả tộc Cảnh thị còn không được coi là gia tộc trung đẳng, có rất ít người giàu có, đại đa số người đều bình thường và nghèo khổ, không người nào có thân phận và địa vị nhất định.
Biết được thân phận người tới, khóe miệng Giang Long nhếch lên một tia cười lạnh!
Nghe nói nguyên thân hộc máu, cho nên muốn đến xem bị chết hay chưa?
Nếu có được đáp án chắc chắn, bước tiếp theo chính là bức bách Cảnh lão phu nhân nhận con cháu trong tộc làm con thừa thự, tiếp theo có thể công khai chiếm lấy tài sản Cảnh phủ .
Thời xưa coi trọng chữ hiếu, trọng truyền thừa
Việc này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, trong đó con cháu là người kế thừa gia nghiệp.
Nếu Cảnh Giang Long thật sự mất sớm, Cảnh phủ này coi như không có người kế tục, như vậy đến lúc đó cho dù Cảnh lão phu nhân có nguyện ý hay không, đều phải từ bộ tộc Cảnh thị nhận một con thừa tự đến phủ, hương khói cho Cảnh phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/33297/chuong-8.html