- Lão phu nhân là bề trên, hiền lành! Thiếu phu nhân mới vào phủ, lại cực kỳ hiếu thuận, truyền đi sợ là người ngoài sẽ ghen tị.
Diêu mụ mụ cười tủm tỉm lại nói.
- Ha ha
Cảnh lão phu nhân giống như không nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Lâm Nhã, sang sảng cười lớn.
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu hấp tấp xông tới, trên mặt là nụ cười hân hoan
- Lão phu nhân, lão phu nhân, tiểu thiếu gia tỉnh rồi!
- Thật sự?
Cảnh lão phu nhân mừng rỡ.
Diêu mụ mụ vội vã chạy lên đỡ.
Lâm Nhã thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi.
Bằng không, làm tướng công tức chết thì thanh danh đời này của nàng coi như kết thúc rồi.
Đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không biết như thế nào, tâm trạng có một chút vui mừng nói không thành lời.
Tiểu nha đầu thấy lão phu nhân vịn cánh tay của Diêu mụ mụ, hấp tấp định ra khỏi Phật đường, đi vấn an tiểu thiếu gia, vội vàng nói:
- Trước khi nô tỳ đến, tiểu thiếu gia đã dặn kỹ, nói hôm nay lão phu nhân vất vả rồi, lão phu nhân hãy đi nghỉ sớm, ngày mai tới thăm cũng không muộn.
Cảnh lão phu nhân nghe vậy dừng bước lại, ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Cũng muộn rồi, trước đó Giang Long cũng mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi nhiều một chút.
Vậy sáng sớm mai lão thân sẽ đi thăm nó.
- Lão phu nhân nô tì cáo lui trước.
Trên mặt Diêu mụ mụ hiện lên vẻ vuimừng, bà là nãi nương của Cảnh Giang Long , mọi việc trong tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/33296/chuong-7.html