Tính tình của Khương Kỳ vô cùng thẳng thắn, nói làm là làm, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lập tức khoác thêm khôi giáp, tuy khôi giáp lau sáng như tuyết, nhưng mặt ngoài nhiều chỗ có dấu vết gồ ghề, hiển nhiên đã dùng rất lâu rồi. Khương Kỳ lập tức lên ngựa dẫn đám người Giang Long đi thẳng đến thành Vọng Sa.
Ra khỏi quân doanh, Khương Kỳ mới nhìn thấy trong tay Giang Long cầm một trường thương có chùm tua rua màu đỏ.
Lúc tiến vào quân doanh, muốn gặp Đô úy Khương Kỳ, nhất định phải để lại vũ khí, bằng không nếu chẳng may người đến là thích khách thì làm sao? Binh khí mà Khương Kỳ sử dụng là một thanh Môn phiến đại đao, khá nặng, cho nên chỉ lúc trên chiến trường ông ta mới mang theo, còn ở tình huống bình thường ông ta chỉ dùng yêu đao ở bên hông.
Lại liếc mắt đánh giá Giang Long một cái, thấy thân hình Giang Long gầy gò, tuy rằng nhận định hắn hẳn là không tập võ, cầm thương chỉ là giả vờ giả vịt, nhưng Khương Kỳ vẫn hơi tò mò, hỏi:
- Cháu từng luyện tập võ nghệ chưa? Nhớ năm xưa Tiểu Hầu gia ở trong quân Bắc Cương, một cây Tử Kim Bàn Long thương gần như không có đối thủ, khi đó bổn tướng là thủ hạ của Tiểu Hầu gia, sợ là không qua được hai mươi chiêu.
- Luyện được vài năm rồi ạ.
Giang Long nói dối. Thân thể này vốn nhiều bệnh, căn bản chưa từng luyện võ ngày nào. Mà kiếp trước lúc hắn còn nhỏ cũng từng đi theo lão viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802407/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.