Lúc còn bé Hách Xích không thích chơi đùa với các huynh đệ.
Các huynh đệ quá tàn nhẫn, lúc săn bắn, gặp những thú săn còn nhỏ chưa lớn cũng giương cung trong tay bắn ra mũi tên răng sói sắc nhọn.
Thú nhỏ đáng yêu sau khi chết, còn bị các huynh đệ cưỡi trên ngựa, kéo lê trên thảo nguyên, chạy khắp nơi khoe khoang.
Y thích ở với mẫu thân hơn.
Mẫu thân đọc qua sách vở, giảng giải cho y vài đạo lý.
Y cảm thấy những đạo lý ấy là đúng, và còn ngưỡng mộ văn hóa Đại Tề nữa.
Từng cùng phụ thân và các huynh đệ nhiều lần tranh luận kịch liệt, mà kết quả sau cùng, là phụ thân và các huynh đệ dần dần xa lánh y.
Cho rằng y không phải là đứa con của thảo nguyên!
Hách Xích không để tâm chuyện này, sâu trong tâm nhãn, y càng hy vọng mình là người Đại Tề.
Nhưng người ấy dù sao cũng là phụ thân thân sinh, giới bị như vậy, đề phòng y như vậy, Hách Xích vẫn có chút đau buồn.
Lúc này có người vén lều lên, đi vào là một phụ nữ dáng người nhỏ nhắn mềm mại, tướng mạo xinh đẹp.
- Mẹ!
Hách Xích gọi.
Khu vực Bắc Cương nhiều gió, cát bụi lớn, mưa ít, không khí hanh khô.
Giang Long ở vùng phụ cận huyện thành tỉ mỉ vẽ sơ đồ địa hình, chưa đến nửa ngày, thì đã bị thổi đến toàn thân cát bụi rồi.
Đến khi sắc trời đã tối, bắt đầu quay về hướng thành trì, y sam nhẹ lay, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802397/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.