Chương trước
Chương sau
Lao ngục của Linh Thông huyện nha có diện tích khá lớn, muốn bắt giam mấy ngàn người cũng không thành vấn đề, chỉ có điều bây giờ ở bên trong lại không có người nào.

Là bởi vì an ninh trật tự ở đây quá tốt?

Hiển nhiên là không có khả năng.

Ở đây toàn là người dân bản xứ dũng mãnh, tất nhiên thường xảy ra nhiều chuyện.

Giang Long hỏi thăm mấy câu, mới biết được nguyên nhân.

Là bởi vì quá nghèo, ngay cả là quan chức trong huyện nha cũng không thể nhận được bổng lộc đúng thời hạn, nếu đem phạm nhân nhốt lại, còn phải cấp cho phạm nhân ăn uống.

Ở những nơi giàu có, nếu người thân bị giam giữ, sợ họ ở trong lao ngục phải chịu khổ, sẽ đút lót tiền cho đội trưởng nhà lao, hoặc là biếu những thứ khác, chẳng hạn như trứng gà hay là gì gì đó, thỉnh cầu chiếu cố cho người thân một chút.

Thế nhưng mà ở chỗ này, kẻ gây rối nhất định là đàn ông, họ là trụ cột trong nhà.

Bị bắt giam, thì cũng chính là lấy đi nguồn kinh tế của cả gia đình.

Muốn bóc lột ít tiền. Nhưng là người ta căn bản không có.

Để cho người nhà biếu đồ ăn?

Nguồn kinh tế bị bắt đi, người trong nhà cơm ăn còn không đủ, lấy đâu đem quà đi biếu đây?

Cho nên khi xử lý vụ án, ngoại trừ chém đầu ra, còn lại người phạm tội bình thường đều là đánh cho một trận, sau đó lại thả về nhà.

Bên trong nhà lao chỉ có một người cai ngục, một người bắt giam.

Đều là không có phẩm cấp quan lại.

Khi ngày hôm qua Giang Long đến nhậm chức, bọn họ không phải là không muốn đi nghênh đón, mà là căn bản không có tư cách đó.

Tại trong mắt quan to triều đình và các gia tộc lớn, Huyện lệnh bất quá chỉ là một chức quan thất phẩm tép riu, nhưng khi tới địa nơi này, đối với dân chúng và đám tiểu quan lại, Huyện lệnh đã là quan lớn như trời rồi.

Là một quan phụ mẫu của huyện!

Tại cái thời đại này phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, cai ngục và dữ ngục đều không có phẩm cấp lại không phải là trợ thủ của huyện lệnh, tất nhiên là không có tư cách đi nghênh đón Giang Long.

Nếu là người đảm nhiệm chức cai ngục có được phẩm cấp, mới có tư cách đi tiếp đón.

Tuần kiểm ti cũng là như vậy, nếu là tuần kiểm có phẩm cấp..., khẳng định ngày hôm qua phải đi nghênh đón Giang Long rồi.

Nếu không đi, đó chính là coi thường quan trên đấy.

Đối với quan trên phạm tội bất kính!

Quan trên sẽ vì thế mà tìm cách gây khó dễ.

Đương nhiên, bình thường người dám làm như vậy, tất cả đều có chỗ dựa vững chắc.

Trải qua dò hỏi, mới biết được trong lao ngục, ngoại trừ ngục thừa Đằng Chương và ngục điển Ôn Hà ra, là không có thêm chức cai ngục nhỏ nào nữa.

Nói về nguyên nhân cuối cùng vẫn là do quá nghèo.

Hai người này trực tiếp phụ trách trông giữ nhà lao.

Bình thường tùy tùng áp giải tội phạm tới, hai người cũng có thể ở đây trông chừng.

Ngày thường rảnh rỗi chờ đợi, cứ cách mười ngày nửa tháng kiểm tra nhà lao một chút xem ổ khóa, cột gỗ các loại có còn bền chắc hay không là được.

Bởi vì biết được Giang Long sẽ đến tuần tra, cho nên ngày hôm qua hai người bọn họ mới đem nước quét dọn nhà lao một lần. Đây cũng được xem như là chuyện hiếm có.

Không có giam giữ phạm nhân, lại được quét dọn một lần, trong lao tù tuy rằng vẫn âm u, nhưng không có mùi khai hay là ẩm mốc.

Làm cho cái mũi của Giang Long không đến mức phải chịu khổ.

Bất quá Giang Long vẫn thấy không hài lòng.

Nếu có việc phải đi làm, không có người canh giữ, làm sao có thể đi?

Mà phạm nhân trong lao ngục, lại không phải lao động, mà vẫn được nuôi cơm miễn phí.

Bất quá, nếu không dựa vào quy củ mà xử lí, sẽ phá hư phép tắc của triều đình.

_Từ hôm nay trở đi, Hùng Khánh chính là cai ngục của bổn huyện. Giang Long chính thức bổ nhiệm.

Đương nhiên không có ai dám lên tiếng dị nghị.

Đằng Chương và Ôn Hà vẫn có chút thất vọng, người ở đây rất ít, hai người bọn họ vốn tưởng rằng có cơ hội được bổ nhiệm vào chức cai ngục, tuy nhiên cũng không cảm thấy quá mức bất mãn, ở những nơi khác khác được bổ nhiệm chức cai ngục, dù cho chỉ là một cái chức đội trưởng nhà lao bình thường, cũng có thể nhận được chút ít chỗ tốt.

Mà ở chỗ này, cũng có lúc phải bắt giam vài phạm nhân gây rối, đến lúc đó vì để cho tội phạm không phải chết đói, lại không có biện pháp từ quan huyện nha lấy được tiền lương, thì phải tự bỏ tiền túi của mình ra, mua cơm cho tội phạm ăn.

Đó là lí do mà chức cai ngục ở Linh Thông huyện, cũng không có cái gì tốt đẹp để mà tranh giành.

Hùng Khánh tiến lên quỳ tạ ơn.

Giang Long sau khi để cho hắn đứng dậy mới bắt đầu nói tiếp:

_Triều đình có pháp luật chung, tuyệt đối không thể phá hư quy củ... Tóm lại chính là những kẻ đáng bị bắt thì nhất định phải bắt, nhốt vào đại lao, đến lúc đó huyện nha tự nhiên sẽ cấp phát tiền lương đầy đủ.

Hùng Khánh cúi đầu nhận mệnh.

Đằng Chương và Ôn Hà nhìn nhau, cũng là mỡ miệng xác nhận.

Sau đó hai người một trái một phải đứng lui ra phía sau, bên người Hùng Khánh.

Đi đến trước mặt, hai người mới phát hiện thân hình Hùng Khánh cao lớn tráng kiện, mơ hồ khiến cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách.

Từ phía sau hai bên nhìn lại, trên khuôn mặt Hùng Khánh có đường nét kiên cường, thần sắc nghiêm túc, không giống người thích buôn chuyện, hai người lập tức không dám xem thường.

Giang Long rời khỏi lao ngục, lại dẫn bọn người Chu Kỳ đi dạo một vòng trong huyện thành.

Còn leo lên tường thành, nhìn nghiêng về phía xa.

Gần chỗ này không có những đỉnh núi cao, tại bốn phía xung quanh thành trì, là một phiến đất bằng rộng lớn, địa phương này đối với bảo vệ thành trì mà nói, là không được tốt lắm, bởi vì không có được địa hình thiên nhiên hiểm trở để mà lợi dụng.

Một cái thành trì trơ trọi đứng sừng sững ở chỗ này.

Nếu muốn nói đến chỗ tốt, cũng không phải là không có, đó chính là nếu có đội quân mã phỉ tập kích, còn ở khoảng cách rất xa binh lính cũng có thể đứng ở trên tường thành nhìn thấy rõ ràng, quân địch không thể đánh lén.

Chỉ có thể đối mặt cứng rắn tấn công.

Nói cho cùng, mặc dù là tường thành khá thấp, lại rất là cũ nát, nhưng lúc chiến đấu cũng có thể chiếm được một chút tiện nghi.

Sau khi tuần tra khắp Linh Thông huyện, sắc trời dần tối, Giang Long quay về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Giang Long thức dậy rất sớm, luyện tập Hình Ý thương.

Nếm qua điểm tâm mà đầu bếp mới thuê làm, Giang Long cảm thấy cũng không đến nỗi quá tệ, coi như có thể giữ lại để cho nấu nướng.

Xuyên qua hậu viện, đi trên đường chính, dọc theo đường đã thấy nhiều hơn một ít bóng dáng của các nha hoàn, hầu mướn.

Sáng sớm, hậu viện đã được vẩy nước quét nhà sạch sẽ.

Tuy nhiên nơi này bão cát khá lớn, buổi trưa trên sân lại có thể bị phủ đầy một tầng đất cát, đến lúc đó nha hoàn và các bà già lại phải tiếp tục quét thêm một lần nữa.

Đi vào chính đường, chủ bộ Uông Qúy liền hướng về phía hắn bẩm báo công việc.

Nếu ở thời hiện đại mà nói..., chức chủ bộ thật ra chính là một chức thư ký.

Đối với chức vị này yêu cầu đòi hỏi sự trung thành rất cao.

Bất quá hiện tại Giang Long chưa tìm được người thích hợp, cho nên vẫn để Uông Qúy đảm đương.

Chức thư ký rất quan trọng, là người cấp dưới làm việc cho quan lớn, có thể cáo mượn oai hùm, tuy nhiên nếu là không được Giang Long hoàn toàn tín nhiệm, Uông Qúy cũng không có quyền lực gì.

Không giống những chức vị khác, vốn có chỗ tồn tại.

Thư ký mà bị quan viên cách ly là lập tức không có quyền lực gì, chỉ là cái thùng rỗng, rất dễ dàng bị mất chức.

Nghe được trong nha môn có vài vụ án vẫn còn chưa xử lí, Giang Long liền để cho Trình Trạch, Tiêu Phàm và Hà Bất Tại giải quyết, còn chính mình thì ngồi ở trên một cái ghế cao đã được bố trí sẵn, xem ba người xét hỏi.

Vừa nghe vừa ở bên cạnh quan sát học tập.

Bởi vì không biết đến lúc nào mới xét hỏi vụ án, cho nên bây giờ nếu gọi những người đó đến đại sảnh.

Nhất định là khá phiền toái, mất nhiều thời gian.

Rất nhanh, một buổi sáng đã trôi qua.

Giang Long trở về hậu viện dùng cơm trưa.

Uông Qúy cũng rời đi, đi trên đường quen thuộc, tâm trạng rất khổ sở, Giang Long đem quyền lực trao cho cấp dưới, hoàn toàn để cho Trình Trạch ba người thay hắn xử lý các loại công việc, gã dù sao cũng là chủ bộ, lại không có nửa điểm quyền lực.

Dù muốn biểu lộ lòng trung thành, không ăn của hối lộ, không làm sai chuyện gì, cũng là khó mà được Giang Long tín nhiệm.

Đối với Trình Trạch, Hà Bất Tại và Tiểu Phàm, thì lúc nào vẻ mặt của Giang Long cũng thể hiện rõ ràng, rất là hài lòng.

Nhiều khi không sợ ngươi không hiểu, chỉ sợ ngươi không biết mà vẫn còn cố gắng nhúng tay vào, cứ như vậy sẽ làm cho sự việc càng thêm nguy cấp.

Giang Long đúng là hoàn toàn uỷ quyền, mặc kệ để cho bọn họ tự giải quyết.

Ít nhất cũng phải học hơn mấy tháng, mới có khả năng đảm nhận được chức huyện lệnh đấy.

Rất nhiều quan viên mới nhậm chức không có gia thế xuất thân bình thường, bởi vì trước kia chưa từng học qua đạo làm quan, nên không biết xử lý chính vụ như thế nào.

Kết quả sau khi nhậm chức, không ai giúp đỡ, thành ra bị tiểu quan lại dưới quyền lừa bịp.

Nhẹ thì phải bỏ chút tiền lương ra bồi thường, hoặc bởi vì lợi ích và tham ô nhận hối lộ mà bị giáng chức xuống bằng chức với bọn tiểu quan lại.

Nặng, thì có thể bị tước mũ quan cho làm thường dân, thậm chí cũng có thể bị chém đầu.

Cho nên lúc này, nếu không hiểu, tốt nhất chính là không nên nhúng tay, giao phó cho ba người bọn họ đi làm là được rồi.

Tới buổi chiều Giang Long vẫn đến công đường, xem ba người Trình Trạch xét hỏi giải quyết vụ án.

Rất nhàm chán, nhưng thời gian buổi chiều trôi qua.

Giang Long không cảm thấy có gì sai, nhưng sau khi sự việc truyền ra, rất nhiều người trong huyện thành đều nghị luận.

_Nghe nói Huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức, hôm nay đã tới công đường thẩm án, hơn nữa còn bắt vài người nhốt vào nhà lao?

_Ta đây cũng nghe nói, hình như là chuyện có thật đấy.

_Không biết có nuôi cơm ăn hay không?

_Sẽ phải a, cũng không thể để cho người ta chết đói.

_Không biết có phải không, ta nghe nói rất nhiều quan kia đều có lòng hiểm độc đấy.

_Trước tiên xem xét một chút, nếu quả thật phát cơm ăn, ta đây cũng muốn vào nhà lao ở thêm mấy ngày.

_Ừ, phải nắm chặt cơ hội, nếu không đợi Huyện lệnh đại nhân phát hiện kịp thời, sẽ không có mà ăn.

Phố lớn ngõ nhỏ, tất cả dân chúng tụ tập đều là nghị luận chuyện này.

Còn có một số kẻ nghèo đói lười nhác, không đợi được lâu như vậy, trực tiếp ở đầu đường kiếm chuyện cùng người ẩu đả đánh nhau, chỉ mong sao cho nhanh được bắt.

Mới đến rạng sáng ngày thứ hai, toàn bộ dân chúng đều biết rằng, bị bắt đi vào, quả nhiên là được nuôi cơm đấy.

Vì thế an ninh bên trong thành lập tức trở nên rối loạn, sai dịch trong huyện nha liên tục phải ra ngoài, từng chuyến đi bắt người.

Thiếu chút nữa chạy gãy cả chân.

Cũng may những người này đều không chạy trốn, hơn nữa còn vô cùng phối hợp, tùy ý cho sai dịch bắt về nhà lao.

Bằng không thế nào cũng phải làm cho đám sai dịch bị mệt chết.

Giang Long ngồi ở trong đại sảnh, tất nhiên có thể nhìn ra chổ kỳ quái trong đó, Huyện thừa Chu Kỳ mất công đến một chuyến, ám chỉ làm như vậy là không ổn, bất quá Giang Long chỉ có mỉm cười không nói.

Chu Kỳ lắc đầu rời đi.

Chỉ mới qua một buổi trưa, đã có hơn tám mươi người phạm án, bị bắt giam vào trong nhà lao.

Sau đó rất nhanh bị đưa đi xét hỏi, tất cả đều là ẩu đả đánh nhau.

Những người bị bắt cũng rất là sảng khoái nhận tội, chỉ mong nhanh nhanh bị bắt vào nhà lao, không phải trả tiền vẫn được ăn cơm no.

Đến buổi chiều, Giang Long không có đến công đường.

Mà là đi tìm Chu Kỳ, hỏi xem trong huyện thành có nơi nào cần phải tu bổ lại.

Chu Kỳ liền kể ra từng chỗ.

Ngay sau đó, dân chúng trong thành liền nhìn thấy rất nhiều người đàn ông, cùi chỏ tay quấn vải, dưới sự chỉ huy của sai dịch huyện nha, ở trong thành tu bổ và xây dựng lại một số phòng ốc và địa phương cũ nát.

Rất nhiều phòng ốc đúng là nhà của chính mình. Sau khi tu bổ, cũng sẽ không thu được đồng tiền nào.

Tuy rằng phải làm việc, nhưng cũng không tính là qúa mệt chết người, hai ngày sau đó, vẫn có rất nhiều người muốn vào nhà lao ăn chực.

Tu bổ, vẩy nước quét dường, quét nhà, dọn dẹp rác rưởi hôi thối, dưới sự nỗ lực của những người này, Linh Thông huyện lập tức sạch sẽ hơn rất nhiều.

Hôm nay, Tôn Hoán mới nhậm chức tuần kiểm, đột nhiên phái người tới tìm Giang Long.

Quân sĩ vẻ mặt lo lắng.

Hóa ra là quân đội phụ trách đi đưa ngân lượng và muối ăn cho Linh Thông Huyện, nửa đường bị mã phỉ phục kích, chỉ có ba người trốn thoát, còn lại quân sĩ toàn bộ chết trận.

Ngân lượng, muối ăn, cũng là toàn bộ bị cướp đi.

Giang Long chính là nhíu mày.

Quả nhiên, ở cái địa phương này nhậm chức, nhất định phải tạo quan hệ với bọn mã phỉ.

Giang Long cùng đám người Đồ Đô đi theo quân sĩ, tới sàn đấu võ của hộ vệ thành.

Ba người trốn thoát được trên người đều mang theo vết thương, cho nên Tôn Hoán mới không để cho bọn họ chủ động đi tìm Giang Long.

Có một người bị chặt đứt tay trái, còn có một người mình đầy vết thương, nếu không chữa trị kịp thời, mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

_Cảnh đại nhân!

Một người duy nhất chỉ bị thương nhẹ, chính là bách phu trưởng đội ngũ.

Khuôn mặt dài nhọn, ngũ quan tục tằn, hai mắt lúc này đang đỏ ngầu, hướng về phía Giang Long quỳ một chân trên đất.

Vốn dĩ không cần phải hành lễ như vậy, nhưng bách phu trưởng giờ phút này, rõ ràng muốn cầu xin Giang Long.

Để hắn tự tay báo thù cho thủ hạ, còn phải đem ngân lượng và muối ăn trở về, nếu không tất nhiên hắn sẽ bị chém đầu.

Lần này bị cướp ba trăm lượng bạc.

Bị cướp hai ngàn cân muối ăn.

Bạc chính là bổng lộc để phát cho quan viên huyện nha và tiểu quan lại đấy.

Muối ăn chính là thứ mà những tiểu thương trong thành đặt mua đấy.

---------oOo----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.