Chương trước
Chương sau
Giang Long đem cái tên chuyện xưa sửa lại, gọi là tình yêu ngàn năm.

Thật lâu sau, Điệp Hương phu nhân mới từ trong câu chuyện dần dần tĩnh lại.

Lấy ra khăn lụa, cẩn thận lau hết nước mắt trên mặt, trong nội tâm Điệp Hương phu nhân, thầm oán trách.

Cảnh Giang Long này tuổi không lớn, nhưng thật là xấu, viết ra loại truyện này, làm cho lòng người thê lương đau xót, không kìm được phải rơi nước mắt.

Câu chuyện lần trước, kết thúc còn có thể hóa điệp, bay lên chín tầng trời.

Nhưng lần này... Điệp Hương phu nhân ấn tượng khắc sâu nhất, chính là kết cục của câu chuyện.

Nước biển dần dần cọ rửa, một tảng đá màu trắng hiện ra trên cát, mặt trên có khắc chữ viết, mang theo thống khổ, hy vọng, và tuyệt vọng: Một năm, hai năm, ba năm;

Mười năm, trăm năm, ngàn năm!

Cho dù vĩnh viễn dùng thời gian để chờ đợi, ta cũng hy vọng có thể một lần nữa, cùng ngươi gặp mặt.

Không biết vì sao, Điệp Hương phu nhân lúc này bỗng nhiên, rất muốn được gặp mặt Giang Long.

Chỉ có điều Giang Long hiện giờ đang ở Linh Thông huyện, muốn gặp cũng không được.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người đi vào.

Điệp Hương phu nhân nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mục Vũ Hầu chắp hai tay sau lưng, đi đến.

- Cảnh Phủ đưa tới một phong thư cho ngươi?

Mục Vũ Hầu chỉ thản nhiên liếc mắt, ngắm Điệp Hương phu nhân một cái, sau đó liền mở miệng hỏi.

Điệp Hương phu nhân cảm thấy thê lương, nếu như không có chuyện gì, Mục Vũ Hầu sẽ không bao giờ chủ động tìm nàng.

Câu chuyện về Ứng Long và Nữ Bạt chẳng những cảm động, mà còn làm gợi lên tư tưởng, muốn đột phá trói buộc, một bên là lửa, một bên là nước, vốn dĩ tương sinh tương khắc, lại trở thành tình yêu đến chết cũng không rời.

Đã bị chuyện xưa ảnh hưởng, Điệp Hương phu nhân đối với Mục Vũ Hầu, rốt cục hoàn toàn hết hy vọng.

Nàng cũng muốn phá tan hiện thực trói buộc!

Mặc dù đã là vợ người khác, nàng cũng muốn truy cầu, tìm cho được tình yêu đích thực của mình, còn sống cuộc sống như bây giờ, thật sự là cực kỳ không thú vị!

- Một câu chuyện xưa mà thôi. Điệp Hương phu nhân hít sâu một hơi, hạ giọng nói.

- Đưa ta xem

Mục Vũ Hầu giơ tay.

- Không được!

Điệp Hương phu nhân lần đầu tiên trước mặt tướng công trên danh nghĩa này, nói lời cự tuyệt.

Tại thời đại này đã làm vợ thì phải nghe lời chồng, nhất là những nhà quyền thế quý tộc, lại càng coi trọng điều này.

Cho nên có rất ít phụ nhân dám làm trái ý tứ của tướng công.

Đại đa số, đều là nam nhân nói sao, liền làm theo như vậy, cho dù là muốn nạp thêm thê thiếp xinh đẹp, nam nhân cũng chỉ cần nói qua với thê tử một tiếng là được.

Thê tử dù không cam lòng, cũng chỉ có thể là chảy nước mắt, giúp tướng công chuẩn bị lễ vật, cưới thêm thê thiếp.

Mục Vũ Hầu một đôi mày kiếm theo bản năng nhíu lại, cánh mũi liền cong lên,

- Ân?

Điệp Hương phu nhân không hề giải thích mà chỉ cười nhạt.

- Thật can đảm!

Nhìn thấy ánh mắt của Điệp Hương phu nhân, dám nhìn thẳng vào mắt mình, rõ ràng còn mang theo một chút khinh thường, trong lồng ngực Mục Vũ Hầu lập tức bốc lên lữa giận ngút trời, xiết chặt nắm tay, từng bước một tiến về phía trước giường.

Điệp Hương phu nhân không cảm thấy có chút nào sợ hãi, cái cằm trắng như tuyết hếch lên, tràn ngập ý tứ khiêu khích.

Mục Vũ Hầu hai mắt híp lại, trong con mắt tối đen, lóe ra tia sáng nguy hiểm.

Lúc tiến lên phía trước, bước chân kiên quyết, nhất định phải hung hăng trừng trị nữ nhân trước mặt này một chút, bằng không sẽ bị coi là bùn nát, tùy ý có thể giẫm lên.

Mục Vũ Hầu yêu thích nam nhân, trong hậu viện, có mấy tên nam sủng, mỗi người đều là mặt phấn nhu mì, trong mắt gã đó mới chính là tuyệt sắc giai nhân, mà đối với nữ tử, sẽ không có cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

- Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của lão nương xem?

Chờ đến khi Mục Vũ Hầu đi tới trước giường, bắt đầu giơ bàn tay lên cao, Điệp Hương phu nhân mới mở miệng nói.

Trong thanh âm, nồng đậm ý tứ uy hiếp.

- Ngươi cho rằng bản hầu không dám?

Mục Vũ Hầu cười lạnh.

Bàn tay không chút nào ngừng lại, mạnh mẽ vung xuống.

Lại dám ở trước mặt gã tự xưng lão nương, quả nhiên là muốn tìm chết.

Cho là mình xinh đẹp, nam nhân đều sẽ đau lòng, không nỡ đánh sao?

Ngươi đã nhìn lầm người!

Trên mặt Mục Vũ Hầu hiện lên vẽ âm độc.

- Cảnh phủ!

Điệp Hương phu nhân nhẹ nhàng phun ra hai chữ, bàn tay đang vung chưởng kia chỉ cách xa khuôn mặt xinh đẹp của nàng có một tấc, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Bên trong cặp mắt của Mục Vũ Hầu, thoáng qua một chút sát khí.

- Năm đó Hoàng thượng thấy ngươi thân thủ không tầm thường, muốn để ngươi diệt trừ Cảnh Hiền, nhưng ngươi nhiều lần gây hấn, cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, có mấy lần, ngươi còn bị Cảnh Hiền đánh cho nội thương, mắt thấy phương pháp này không được, Hoàng thượng mới để cho ngươi giả vờ ở ẩn.

Điệp Hương phu nhân biết rất nhiều nội tình, hiển nhiên vượt qua dự liệu của Mục Vũ Hầu,

- Nói với bên ngoài rằng, bây giờ ngươi đã bị liệt một nửa thân, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Nhưng trong bóng tối, Hoàng thượng vẫn giao cho ngươi chức vụ.

Bất quá ngươi chỉ có thể lén lút làm việc, không thể bại lộ trước mặt người khác.

Nhưng cái tôi cá nhân của ngươi rất cao, rất thích sĩ diện, muốn ở trước mặt người khác vinh quang, kiêu ngạo tự mãn, chưa bao giờ biết nói lời khiêm tốn là như thế nào, hiện tại ngươi mặc dù rất được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng ngươi cũng là vô cùng bất mãn, có đúng không?

Mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ Cảnh phủ này, ngươi lại có thể một lần nữa, xuất hiện trước mặt mọi người.

Mục Vũ Hầu gắt gao nhìn chằm chằm Điệp Hương phu nhân, không nói một lời.

- Nhưng là ngay cả Hoàng thượng cũng không có cách nào bắt giữ Cảnh phủ, ngươi lại có thể làm được gì chứ? Còn phải dựa vào ta, ngươi mới có thể được việc, đúng không?

Điệp Hương phu nhân đưa tay, đem rũ xuống mấy sợi tóc, ở phía sau cái tai trắng nõn,

- Cho nên nếu như ngươi dám động vào một đầu ngón tay của lão nương, lão nương liền không phối hợp, nếu làm cho ta mất hứng, nói không chừng lão nương còn có thể cùng Cảnh Giang Long nảy sinh liên thủ, đến đối phó ngươi!

- Ngươi dám?

Mục Vũ Hầu quát lên,

- Ngươi là thê tử của ta!

Thê tử?

Nghe được hai chữ này, Điệp Hương phu nhân vẻ mặt khinh thường.

Thậm chí còn cảm thấy rất buồn cười.

Nếu thật coi nàng là thê tử, tại sao còn bắt nàng lấy sắc đẹp dụ dỗ người khác?

- Lão nương xinh đẹp danh tiếng vang xa, không phải là do ngươi sắp đặt sao?

Vẻ mặt Điệp Hương phu nhân bỗng nhiên có chút điên cuồng,

- Coi như là cùng Cảnh phủ liên kết đối phó ngươi là không tốt, như vậy sẽ đắc tội Hoàng thượng, nhưng ngươi cho là, lão nương không có biện pháp khác để đối phó ngươi sao?

- Bản hầu rất muốn nghe đấy!

Mục Vũ Hầu nghiến răng nghiến lợi.

- Ngươi bây giờ căn bản là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Điệp Hương phu nhân vẻ mặt hiện lên đắc ý nói:

- Mà trong phủ thường xuyên sẽ có khách quý tới chơi, nếu như ngươi dám động một chút vào lão nương, đến lúc đó lão nương liền mang khách đi thăm một vòng trong tiểu viện, đem mấy xú nam nhân kia hành hạ, trả lại ngươi gấp mười gấp trăm lần, ngươi tin không?

Đến lúc đó ngươi dám trả đòn sao?

Mục Vũ Hầu nắm chặt hai bàn tay lại, móng tay đều cắm vào da thịt bên trong.

Không dám!

Gã không dám trả đòn!

Gặp loại tình huống này, nếu gã trả đòn, sẽ bại lộ sự thật, gã hoàn toàn không có bị tê liệt nữa người.

Mà một khi bại lộ, thì tình cảnh của gã liền không ổn.

Đến lúc đó vô số người theo dõi gã, làm sao có thể ở trong bóng tối giúp Hoàng thượng làm việc?

Trở lại khỏe mạnh bình thường trước ánh sáng?

Nếu được hoàng thượng đề bạt, người thông minh liền lập tức có thể đoán ra, gã giả bộ liệt giường, chính là do Hoàng thượng sắp đặt.

Hơn nữa sau khi giả vờ ngã bệnh bị lộ, mạng lưới quan hệ và thế lực mà Mục Vũ Hầu phủ nhiều năm tích lũy, chính là lập tức tan rã.

Cho dù là có thể trở lại làm người bình thường, gã cũng rất khó, để lại có được thành tựu.

Đương kim hoàng thượng đối với thế cục chính là mạch nước ngầm mãnh liệt, không phải chỉ cần được Hoàng thượng tín nhiệm liền có thể một bước lên thẳng mây xanh đâu.

Ngược lại sẽ bị một ít thế lực to lớn chèn ép.

Mà những thế lực to lớn này, nắm trong tay rất nhiều binh quyền, có lực ảnh hưởng không thể đo lường.

Gã lúc này kiên quyết là người đứng về phe Hoàng thượng, đến lúc đó rất có thể bị làm cho mặt mày xám tro, chết không có chỗ chôn.

Nghĩ đến đây, Mục Vũ Hầu liền phẫn nộ, đều là do hai vị Hoàng thượng trước kia quá ngu ngốc vô năng, tin một bề gian nịnh, làm cho chính sự trong triều một trận hỗn loạn lớn, một ít gian thần lộng quyền, giết hại vô số trung lương, còn để cho một số thế lực nhân cơ hội, an toàn phát triển, hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng khó có thể diệt trừ.

Nếu không phải đương kim Thánh Thượng anh minh đứng đầu, sợ là đã xãy ra một trận đại loạn lớn rồi!

Khuôn mặt anh tuấn của Mục Vũ Hầu lúc này liền đen lại.

Trực tiếp nói cho Điệp Hương phu nhân câu trả lời.

Điệp Hương phu nhân biết rằng Mục Vũ Hầu có dã tâm, chí hướng lớn, một lòng muốn đem Mục Vũ Hầu phủ, đổi thành Mục Võ vương phủ!

Trở thành người thứ nhất làm vương gia khác họ ở Đại Tề!

Lúc này mới dám uy hiếp Mục Vũ Hầu.

Có cái để dựa dẫm, Điệp Hương phu nhân liền không chút nào sợ hãi.

Mục Vũ Hầu thích nam nhân, và chán ghét nữ nhân.

Nếu chán ghét, liền sẽ không muốn tiếp xúc.

Như vậy thì không thể biết rõ, gã không biết được tâm lí của Điệp Hương phu nhân, cho nên không dám mạo hiểm.

Bởi vì một khi làm không tốt, tiền đồ mà gã coi trọng nhất sẽ bị phá hủy.

Đến lúc đó, công sức nhiều năm nhẫn nhục chịu khổ, trong phút chốc liền bị hủy hết.

Thần sắc trên mặt biến ảo không ngừng, cuối cùng Mục Vũ Hầu vẫn là chậm rãi thu bàn tay về,

- Trong thư thật sự chỉ viết về một câu chuyện xưa?

- Một câu chuyện về sắc đẹp và tình yêu.

Điệp Hương phu nhân trong bụng liền thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên cùng Mục Vũ Hầu đối mặt xung đột, nói là nàng không khẩn trương, đó là giả dối.

Ở tại Mục Vũ Hầu phủ nhiều năm, nàng biết rõ Mục Vũ Hầu bản tính hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, xem việc giết người giống như giết một con gà, không khác gì nhau.

Mục Võ Hầu quét mắt, thấy hốc mắt của Điệp Hương phu nhân có chút sưng đỏ, cặp môi mỏng có phần hơi tái, một câu chuyện xưa liền có thể làm cho nữ nhân ngu xuẩn này khóc lóc, hừ lạnh nói:

- Ngươi tốt nhất không nên lừa bịp bản Hầu!

Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Hôm nay ở trước mặt nữ nhân này, làm gã rất mất mặt.

Chỉ có điều một ngày nào đó, gã sẽ trả lại gấp bội!

Làm cho nàng hiểu được chính mình đích thực rất lợi hại.

- Đối với đương kim Thánh Thượng, ta là tuyệt đối trung thành và tận tâm đấy!

Thanh âm của Điệp Hương phu nhân từ phía sau vọng lại.

Bước chân của Mục Vũ Hầu liền hơi chậm lại.

Chỉ nói Hoàng thượng, chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ này đã không coi gã ra gì rồi hả?

Gã rất muốn quay lưng lại, trừng trị tốt Điệp Hương phu nhân một chút.

Nhưng cuối cùng, chỉ là bước chân nhanh hơn, ra khỏi phòng.

Trong lồng ngực Mục Vũ Hầu tràn ngập lửa giận, vì thế gã đem tức giận trút hết lên đầu bọn người hầu trong tiểu viện, làm cho bọn họ một trận thống khổ.

Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong tiểu viện của gã tràn ra.

Cho đến khi thanh niên mặt phấn, mà gần đây được lão sủng ái đi tới, nộ khí của Mục Vũ Hầu mới dần dần tiêu tán.

Đến lúc xế chiều, Giang Long mới đi dạo xong hết các địa phương ở huyện nha, sau đó đi tới sàn đấu võ không lớn trong huyện thành.

Ti kiểm tuần ngoại trừ vài người canh giữ cửa thành, còn lại toàn bộ đều ở trong này.

- Từ hôm nay trở đi, Tôn Hoán chính là tuần kiểm của bổn huyện!

Đứng trước mặt những người khác, Giang Long chính thức truyền đạt mệnh lệnh bổ nhiệm.

Tôn Hoán nghe vậy lập tức tiến lên quỳ xuống,

- Đa tạ đại nhân đề bạt chi ân!

Bởi vì là đề cập đến chuyện chính sự, lại đang ở trường hợp công khai, cho nên Tôn Hoán đối với Giang Long miệng xưng đại nhân, mà không phải là tiểu thiếu gia.

Do là quan mới nhận chức lần đầu tiên đi tuần tra, cho nên Giang Long đem huyện thừa Chu Kỳ đi theo, lúc này liền đứng ở phía sau hắn.

Ở phía sau, có vài tên tay cầm đoản côn, tạo thành một tiểu đội nha dịch

Đoản côn một nửa được bôi màu đỏ, tượng trưng cho lửa.

Một nửa khác được bôi màu đen, nghĩa là nước.

Để cho có ý nghĩa, đoản côn liền lấy tên là thủy hỏa côn hay còn gọi là gậy công sai.

Một đám quân sĩ vào lúc này không ai dám gây rối, ở Linh Thông huyện tìm một cái công việc tốt là chuyện không dễ dàng, tuy rằng ở đây, làm việc trong huyện nha, bổng lộc luôn không được phát cho đúng thời hạn, hoặc đôi khi có thể bị trừ tiền, nhưng tóm lại vẫn là có thể miễn cưỡng nuôi sống gia đình.

Hiện tại gây rối, bị đuổi về nhà, sẽ không biết nên đi nơi nào để tìm một công việc tốt hơn đây?

Tuy nhiên cũng có nhiều người âm thầm không phục.

Những người này đối với chức tuần kiểm là có chỗ dòm ngó đấy, nguyên tưởng rằng Huyện lệnh mới nhậm chức, bọn họ cũng là có cơ hội tranh đoạt, lại không nghĩ đã là công dã tràng.

Tôn Hoán là người mới, sau này bọn họ sẽ ngầm gây khó dễ một phen.

Giang Long từ trong mắt một số người cũng đoán được, nhưng không có nói nói thẳng ra.

Hộ vệ Cảnh phủ đều đã trải qua nơi chiến trường đấy, mỗi người trên đầu đều có chút bản lĩnh, đối phó vài cái khiêu khích gây rối, hẳn là không thành vấn đề.

Linh Thông huyện gần kề biên giới, phụ cận nếu có chiến dịch mà nói, mấy quân sĩ này cũng sẽ bị điều động đấy.

Cho nên những quân sĩ này cũng đều trải qua chiến trường.

Nhưng mà một chi huyện ti tuần kiểm, dù sao vẫn không phải quân đội chính quy.

Cùng hộ vệ Cảnh phủ năm đó, ở chiến trường quân đội là không có cách nào đánh đồng được.

Đương nhiên, nếu cùng so với quân đội chính quy, cấm quân, một người cũng có thể đánh ngã được cả đám quân sĩ này.

Ở trên đấu giáo trường dạo qua một vòng, Giang Long để cho Tôn Hoán ở lại chỗ này, sau đó mang theo mọi người tiếp tục đi tới lao ngục của huyện nha.

---------oOo----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.