Sài Thế Ninh làm bộ dạng thần thần bí bí,khiến cho Hồ Đức Thâm càng thêm tò mò.
Sau khi Sài Thế Ninh nói ra,Hồ Đức Thâm mới thực sự há to miệng!
- Ta cũng là ngẫu nhiên trên đường đụng phải vị Vương tử này,nghe lén bọn họ nói đến Đại Tề chúng ta,là muốn mua lậu một lượng lớn muối ăn và đồ sắt...Sau khi thấy bọn họ đi vào quán đánh bạc,ta đi theo,cùng nhau chơi mấy ván,ta chủ động tìm đề tài...
Hóa ra đến Đại Tề để buôn lậu muối ăn và đồ sắt hay sao?
Hồ Đức Thâm mặc dù là một kẻ giá áo túi cơm,không thông triều vụ,nhưng cũng biết Bắc Cương thiếu muối,thiếu sắt!
Mà người không ăn muối là không được.
Không có sắt,chính là tạo không ra vũ khí tinh xảo.
Triều đình Đại Tề đối với muối và sắt quản chế vô cùng nghiêm khắc,không cho phép lén mua bán,hai thứ đồ này hoàn toàn do quốc gia khống chế.
Và không cho phép buôn bán muối ăn và sắt cho dị tộc biên cương.
Một khi có người buôn lậu hai thứ hàng này cho dị tộc,nếu để bị bắt,chính là tội lớn xét nhà diệt tộc.
Tuy nhiên thương nhân trọng lợi,triều đình quản càng nghiêm,như vậy ích lợi trong đó càng lớn!
Lại thêm một vài quan viên bị mua chuộc,sẽ luôn có người không sợ chết liều mạng âm thầm buôn bán muối ăn và sắt đến Bắc Cương.
Biết được mục đích thanh niên đến kinh thành,Hồ Đức Thâm trong lòng chính là tim bắt đầu đập thình thịch dữ dội.
Dưới sự quản chế của triều đình,muối ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802262/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.