Đây là lần đầu tiên Giang Long chủ động muốn tặng quà Lâm Nhã,Lâm Nhã trong lòng vừa thẹn lại vừa vui.
Trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành ửng lên một phiến hồng vân.
Trái tim nhỏ bé,trong lồng ngực thình thịch nhảy loạn,giống như là hươu chạy.
- Thiếp thân có rất nhiều trang sức,không cần mua thêm nữa đâu.
Lâm Nhã rủ khăn quấn đầu xuống,đôi bàn tay búp măng trắng như ngọc theo bản năng xiết chặt tấm khăn lụa.
Giang Long mỉm cười nhìn Lâm Nhã.
Chỉ thấy trong đôi mắt vốn đã sáng ngời của Lâm Nhã,giờ đây lại càng thêm long lanh,trong veo như nước lấp lánh.
Còn chiếc khăn lụa bị nàng nắm chặt trong tay,đã nhăn nheo không còn hình dáng,có thể thấy tâm trạng Lâm Nhã lúc này vô cùng hồi hộp xúc động.
An tĩnh một lát,Giang Long nhìn dáng vẻ e thẹn ngại ngùng của Lâm Nhã,tim đập loạn xạ trong lồng ngực,vươn tay ra kéo bàn tay mềm mại yêu kiều của Lâm Nhã nắm chặt trong lòng tay mình.
Nhìn xuống,thì thấy trên cổ tay trơn mịn của Lâm Nhã,đeo một chiếc vòng tay sắc xanh biếc.
Trên những ngón tay thon dài,hình như còn thiếu một vật gì đó.
Bàn tay bé nhỏ của Lâm Nhã kệ cho Giang Long tùy ý cầm nắm,mơn trớn vuốt ve,nàng có thể cảm nhận thật rõ ràng,lòng bàn tay đầy đặn của Giang Long thật là ấm áp.
Sự ấm áp này dường như có thể lây truyền,từ bàn tay nhỏ bé của nàng dần dần lan ra,tràn đến khắp cơ thể nàng.
Chỉ một lúc sau,tim của Lâm Nhã càng đập càng nhanh,giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802261/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.