Hồ Đức Thâm người này khốn khiếp,háo sắc,tinh thông sống phóng túng,hơn nữa thích đánh bạc.
Còn một điều chính là bắt nạt kẻ yếu!
Tuy rằng trong lòng của gã nuốt không trôi cục tức này,nhưng người nhát gan như gã nhưng cũng không dám cứ như vậy lập tức giết tới cửa chính Cảnh phủ.
Nông trang nhà gã và nông trang của Cảnh phủ là láng giềng,lúc trước,tự nhiên là đã hỏi thăm rành mạch chỗ Cảnh phủ qua lại.
Ban đầu được Hoàng thượng ban thưởng chỗ nông trang này,gã tham lam còn từng nghĩ đến phải thâu tóm điền sản bên cạnh nữa.
Nhưng Cảnh phủ đang lúc uy danh thái thịnh,gã mới không dám xuống tay.
Mặc dù là sau khi Cảnh tiểu Hầu gia chết trận ở biên cương,Hồ Đức Thâm cũng cố kỵ khối miễn tử kim bài kia của Cảnh phủ.
Qua vài năm kinh thành tình cờ gặp hạn hán,mực nước sông quá thấp,vì có thể cướp được càng nhiều nguồn nước,gãmới đánh bạo phái người tranh chấp với tá điền của nông trang Cảnh phủ,động thủ đánh vài lần,tuy nhiên không dám hạ nặng tay,cẩn thận thử phản ứng của Cảnh phủ,thấy đám tá điền Cảnh phủ bị khi dễ,cũng không có nghênh đón Cảnh phủ phản kháng,lúc này mới dám để cho lũ ác phó trong phủ bắt nạt nông trang Cảnh phủ.
Lần này Cảnh phủ trong giây lát xuống tay độc ác phản kích,làm cho Hồ Đức Thâm nhát gan buồn bực trong lòng,nhưng cũng kinh nghi bất định.
Khẩn trương phái người đi mọi nơi tìm hiểu tình huống,thẳng đến giữa trưa,mới từ trong miệng lũ ác phó đã đều bị tộc nhân trừng trị thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802255/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.