Lúc này, thân thể chia năm xẻ bảy còn đang mấp máy, ý đồ tụ lại.
Đến cảnh giới nhất phẩm, cho dù không phải hệ thống võ phu, sinh mệnh lực cũng đã sớm vượt qua phàm nhân, máu thịt có được hoạt tính cường đại.
Nhưng Quảng Hiền đã hoàn toàn ngã xuống, hoạt tính thân thể chẳng qua là giãy chết.
Đến tận đây, tử cục mở ra một cửa đột phá.
Ở lúc mọi người hợp sức vây giết Quảng Hiền Bồ Tát, Kim Liên đạo trưởng nhẹ nhàng phun ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Diệu Chân, ảm đạm cười nói:
“Nên tới ta rồi.”
Hốc mắt Lý Diệu Chân lập tức đỏ lên.
Vị lão đạo sĩ tâm cơ thâm trầm, am hiểu mưu tính này cười nói:
“Địa tông tu là công đức, vì thiên địa hiến thân, vì sinh linh Cửu Châu chịu chết, là nơi trở về tốt nhất. Bần đạo tuy tiếc mạng, nhưng cũng không sợ chết.
“Diệu Chân, Địa tông giao cho ngươi.”
Lão mang một quầng sáng mỏng manh giao cho Lý Diệu Chân, nói:
“Ta thường xuyên nghĩ, năm đó nếu không phải ma niệm quấy phá, mê hoặc Trinh Đức tu đạo, có phải liền không có chuyện về sau hay không, bần đạo một ý nghĩ sai lầm là hỏng hết, ngàn vạn sinh linh bởi ta mà chết.
“Thiện ác có báo, nhân quả tuần hoàn, hôm nay vì thiên hạ mà chết, bần đạo rất an ủi!”
Nước mắt Lý Diệu Chân tràn mi mà ra, nàng không ngờ, vị tiền bối tâm cơ thâm trầm giỏi về mưu tính này, thế mà luôn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó.
Kim Liên đạo trưởng ngự kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/4046323/chuong-2089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.