Cảnh Tú Cung! Đôi giày thêu đẹp đẽ của Lâm An công chúa giẫm lên lớp địa y mềm mại, kéo tay Thái tử ca ca đi vào Cảnh Tú Cung. Trong phòng ấm áp như xuân, hơi ấm xua tan cái rét của tháng mười hai, quý phi quần áo hoa lệ ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đã bày sẵn món ngon phong phú, mỉm cười chờ hai đứa con. Trần quý phi tuổi hơn bốn mươi, đã bước qua cái tuổi phong nhã tươi trẻ, bước vào giai đoạn thành thục sung mãn của nữ nhân. Làn da của bà ta vẫn căng mịn, ánh mắt vẫn lúng liếng ánh xuân, cơ thể được chăm sóc kĩ lưỡng không hề bị xuống dáng, thời gian trôi qua lắng lại trên người bà một khí chất thành thục đầy đặn. Không tính hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành, trong vô số mỹ nhân của hậu cung, Trần quý phi chính là người mạnh nhất. Vì vậy trong bốn hoàng nữ, chỉ có một mình Lâm An là có thể tranh tài cao thấp với trưởng công chúa. "Nóng quá, bảo nô tài ở ngoài giảm bớt lò than đi." Lâm An công chúa đầy sức sống nhíu mày. Bình thường nàng chỉ cần cho đốt lò là đủ ấm, nhưng ở đây thật sự quá nóng, làm người ta có cảm giác cứ như đang ở trong lồng hấp. Trần quý phi cười dịu dàng phân phó: "Nghe lời Lâm An công chúa, giảm bớt lửa đi." Lâm An vui vẻ nhào vào lòng mẫu thân, cười như trẻ nít: "Mẫu phi, tối nay hài nhi ở lại đây, ngủ với người được không." Trần quý phi cười dịu dàng gật đầu. Điều này vốn là không hợp quy củ, vì buổi tối, phi tử đều có khả năng phải hầu hạ hoàng đế, nhưng đến thời Nguyên Cảnh Đế, vì ông ta quanh năm tu đạo, cấm nữ sắc từ lâu, nên rất nhiều quy củ trong hậu cung giờ đã thành đồ trang trí. Hoàng Đế quan tâm nữ nhân, quy củ mới phải làm nghiêm ngặt, còn một khi hoàng đế không còn để ý tới mỹ nhân trong hậu cung nữa, thì chỉ cần không mắc phải sai lầm mang tính nguyên tắc, thích làm thế nào thì làm thế ấy. Còn cái gọi là mắc lỗi mang tính nguyên tắc thì …hắc hắc. Có điều với trạng thái của Nguyên Cảnh Đế hiện giờ, cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất hậu cung vô cùng hài hòa, các phi tử có muốn làm loạn hậu cung cũng không làm nổi. Thái tử phụng bồi mẫu phi nói chuyện trong nhà, Lâm An công chúa cũng líu ríu ở bên cạnh xen vào. "Hôm nay Linh Long đột nhiên nổi khùng, suýt nữa là làm Lâm An bị thương, phụ hoàng với thị vệ không cứu kịp." Thái tử nói tới chuyện xảy ra hồi chiều. Trần quý phi hết hồn, vội nắm lấy tay Lâm An công chúa, xem xét nàng ta từng tấc một: "Có bị thương ở đâu không? Để mẫu phi nhìn." Nhị công chúa là một phiếu phiếu chuyên làm nũng, lập tức thuận theo tình thế, bày vẻ tội nghiệp đáng thương: "Hài tử suýt nữa là không còn được thấy mẫu phi rồi." Quý phi hoảng sợ, cả giận: "Đám nô tài này là sao vậy? Chỉ một con súc sinh cũng không thu phục được, suýt nữa đả thương con ta." Bà ta phát giận xong, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Lâm An công chúa: "Sau đó thì sao? Là Thái tử cứu con à?" Thái tử có địa vị khác với những hoàng tử khác. Ngoài hoàng hậu, tất cả phi tử trong hậu cung không ai được gọi Thái tử là "Con ta" hay "Hoàng nhi". Lâm An nhăn mũi với Thái tử, phàn nàn: "Thái tử ca ca làm gì có cái khả năng ấy, lần nào Hoài Khánh ăn hiếp ta, huynh ấy cũng chỉ động mồm mép, không đánh Hoài Khánh cho ta." Thái tử cười khổ lắc đầu. Quý phi càng hiếu kỳ, mắt nhìn Thái tử, tay cầm chặt tay của nữ nhi: "Nói cho nương nghe?" Đôi mắt hoa đào của Lâm An thoáng cái rực lên rạng rỡ: "Hôm nay ta có thu nhận một đồng la nhỏ, ừ, đúng ra là hôm trước, hôm nay dẫn hắn theo định giao việc cho hắn, đúng lúc thấy phải chuyện này, chính là hắn đã cứu ta." "Đồng la?" Trần quý phi nhíu mày: "Là Đả Canh Nhân?" "Dạ phải." Lâm An đáp: "Ta biết mẫu phi không thích Đả Canh Nhân, vì họ đều là người của Ngụy Uyên, nhưng người này là người của ta." Trần quý phi cười gật đầu: "Bệ hạ có ban thưởng chưa?" "Tất nhiên là có." Thái tử đáp. "Nhưng Bổn cung cũng phải ban thưởng, " Trần quý phi trịnh trọng: "Tí nữa ta sẽ sai người tới nhà kho lấy ít đồ trang sức đưa qua." Quý phi ban thưởng, đối tượng đương nhiên không thể là thần tử, mà là nữ quyến trong nhà thần tử. Thái tử nghe đến đó, nhíu mày, "Hứa Thất An đó thành người của ngươi hồi nào?" Lâm An công chúa lập tức hất cằm, kiêu ngạo: "Ta cướp từ chỗ Hoài Khánh đó." "Hoài Khánh biết không?" "Biết chứ." "Nàng ta không giáo huấn ngươi à?" "Nàng ta mà dám giáo huấn ta, ta sẽ đi về lôi Hứa Thất An tới thấy nàng ta, ta có người bảo vệ rồi, lại có thể trêu tức nàng ta rồi." Nói đến đây, Lâm An công chúa thấy rất vui vì cơ trí của mình. Trời tháng mười hai, nói tối là tối. Lúc rời khỏi nha môn, mặt trời còn ở trên bầu trời phía tây, quật cường nhuộm những đám mây thành cùng màu với mình. Nhưng khi tới Hứa phủ, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, những chiếc chụp đèn lồng thi nhau sáng lên, chiếu sáng những người đi đường về muộn và những tòa lầu các, phòng ngói. Bầu trời quang đãng, đèn lồng khắp nơi, hương vị kiến trúc cổ xưa làm mỗi lần Hứa Thất An nhìn thấy, đều hận bản thân vì hồi ấy không đi học vẽ tranh. Lúc này, Hứa phủ đã đóng cửa, lão Trương gác cổng biết Đại Lang chẳng bao giờ đi vào bằng cửa chính. Cho nên khi Hứa Thất An gọi mở cửa, lão Trương rất là ngạc nhiên. "Gọi người trong phủ tới đây khuân đồ." Hứa Thất An phân phó. Khuân đồ? Lão Trương lướt mắt qua vai Hứa Đại Lang, nhìn về phía ba chiếc xe ngựa sau lưng hắn, và các Đả Canh Nhân đi cùng. Tiền sảnh, bốn người trong nhà đang dùng cơm, Hứa Linh Nguyệt hôm nay lại không được ăn cơm cùng đại ca, rất nhớ hắn, nàng cúi thấp đầu, nói: "Đã nhiều ngày rồi đại ca không về nhà ăn cơm." Ánh nến lay động, hàng mi dài của nàng lấp lóe ánh sáng, gương mặt trái xoan xinh đẹp sáng bóng như noãn ngọc. Mặt mày đẹp đẽ, tư thái yếu đuối thanh thuần, nếu mà mặc trang phục thủy thủ nữa nha, chính là hoa hậu giảng đường trong thẩm mỹ của đại chúng đó. Ừ, lại còn là hoa hậu giảng đường con lai nữa, vì đường nét khuôn mặt của Hứa Linh Nguyệt khắc sâu hơn nữ tử bình thường, rất có cảm giác lập thể. "Ta sẽ chừa lại đồ ăn cho đại ca." Hứa Linh Âm với tỷ tỷ của mình hoàn toàn là hai thái cực đối lập, đại ca không có đây, không có ai giành đồ ăn với cô bé hết. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc đũa, vung đũa như bay, thiên phú kinh người. "Mấy ngày nữa là tới ngày phát lương tháng phải không?" Thẩm thẩm nhìn Nhị thúc. Hứa Nhị thúc cúi đầu ăn cơm, "Ừ" một tiếng. Ông đã dùng hết một nửa lương của tháng này rồi, gần tới cửa ải cuối năm, phải xã giao, tặng quà với đồng liêu, cái nào cũng tốn tiền. Dù gì Ninh Yến cũng không cưới vợ, mượn trước bổng lộc của hắn ứng phó đỡ vậy. Hứa Nhị thúc nghĩ thầm. "Cuối năm còn phải may quần áo cho Linh Nguyệt Linh Âm, Đại Lang Nhị Lang, mà không đủ bạc." Thẩm thẩm than thở. Tháng trước, trước khi đi thư viện Vân Lộc, trong nhà vẫn còn mấy mươi lượng bạc tích cóp, nhưng khi về đến nhà thì chẳng còn thấy đâu. Thẩm thẩm lập tức lôi Nhị thúc ra tra vấn, hỏi có phải ông lại đi ra ngoài lêu lổng hay không. Cũng là Hứa Đại Lang và Hứa Nhị Lang lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, nói đã lấy bạc đó để đi chạy quan hệ làm chính sự, chứ không phải đi ăn chơi. =)) Thẩm thẩm nghe vậy liền tin. Tuy Hứa Đại Lang là một kẻ người thấy người ngại, nhưng tính nó cứng cỏi, không nói dối. Hứa Nhị Lang là người đọc sách, từ nhỏ đến lớn chuyện nào ra chuyện nấy, là một đứa nhỏ hiểu chuyện. "Chỉ mấy lượng bạc thôi mà." Hứa Nhị thúc chẳng hề để ý. Thẩm thẩm liếc ông một cái: "Ta còn muốn mua một cuộn gấm hoa." Hứa Nhị thúc kinh ngạc ngẩng đầu, ông không hề nghĩ với tình hình kinh tế trong nhà bây giờ mà còn đi xài gấm hoa. Thẩm thẩm mới nói với ông. Mùa xuân năm sau Nhị Lang đi thi rồi, nếu mà thi đậu, thân phận sẽ thay đổi, không thể để nó mặc lại cái áo choàng cũ được. Dù cái áo đó quý thật, nhưng chỉ có một cái, không chống đỡ nổi thể diện. Linh Nguyệt cũng đã đến tuổi lập gia đình, quần áo trong tủ cũng phải cần làm mới. Hứa Nhị thúc nghe mà không tập trung, ừ ừ cho qua chuyện. Rầm! Thẩm thẩm đập mạnh đũa lên bàn, mọi người đều nhìn sang. Thẩm thẩm mặt không cảm xúc cầm lại đũa lên, "Ăn cơm." Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ: "Hồi án thuế bạc, chúng ta đã xài hết tiền rồi, tiền mua gạo tháng này là ta hỏi mượn của đồng liêu đấy, thôi chờ sang năm đi, sang năm nhất định sẽ mua." Thẩm thẩm cúi đầu, không để ông nhìn thấy đôi mắt đã ửng đỏ của mình. "Cẩn thận, cẩn thận, đừng quẹt vào tường, để dính bẩn lão phu sẽ xử các ngươi." Tiếng quát tháo của lão Trương gác cổng vọng vào tiền sảnh. Hứa Nhị thúc đang không vui, cau mày nhìn ra, thấy hạ nhân trong phủ mỗi người khiêng một cuộn lụa, được lão Trương gác cổng chỉ huy, cẩn thận từng bước đi vào. Thẩm thẩm mở to đôi mắt đẹp, không tin nổi nhìn những cuộn lụa ngăn nắp xinh đẹp đang không ngừng được chuyển vào. "Đẹp quá!" Hứa Linh Nguyệt hoảng sợ. Lục Nga cũng mở to hai mắt nhìn, thèm nhỏ dãi. Chỉ có Hứa Linh Âm là trung trinh, không thay đổi tình yêu nhiệt tình với đồ ăn, cái mặt nhỏ chôn luôn vào trong bát, quai hàm phồng lên tròn căng. "Này, này, mấy thứ này ở đâu ra?" Hứa Nhị thúc mờ mịt hỏi. Lão Trương gác cổng cầm một cuộn vải thô, bung ra, trải xuống đất, vừa chỉ huy mọi người để lụa lên trên, vừa đáp: "Đại Lang mang về, là bệ hạ ban cho hắn." Bệ hạ ban cho? Phản ứng đầu tiên của Hứa Nhị thúc là “án Tang Bạc phá rồi”? Thân là Bách hộ Ngự Đao Vệ, thường ngày thủ vệ ở ngoài thành, chuyện trong nội thành ông không rõ lắm, án Tang Bạc khiến dư luận trong nội thành xôn xao, nhưng vì thân phận ông không đủ, nên không tiếp cận được tin tức liên quan. Nghĩ đến mình đã bị kẹt ở Luyện Khí Cảnh gần hai mươi năm, trong lòng Nhị thúc lại thấy buồn, nhưng rồi rất nhanh, nỗi buồn vô cớ đó đã được niềm vui thay chỗ: "Ninh Yến đâu?" "Ở ngoài cửa. Bệ hạ thưởng cho tổng cộng năm trăm thớt lụa." Lão Trương gác cổng vui sướng nói. "Cạch!" Đũa trong tay thẩm thẩm rơi xuống bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]