Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Hứa Thất An rất không cam lòng!
Ngày hôm qua lúc nhận ngọc bội của nhị công chúa, hắn đã nghĩ có lẽ một ngày sẽ gặp phải loại tình huống này, chỉ không ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy.
Loại tình huống này, nếu mà xảy ra ở kiếp trước, thì quá lắm chỉ là một câu: có ngu mới đi chọn!
Thà chết vì bội thực mà hai tay sung sướng.
Nhưng ở cái thời cổ đại này, coi chừng lại gánh phải tai ương.
"Ty chức tới đây là để thỉnh giáo vài vấn đề với trưởng công chúa, có liên quan tới án Tang Bạc." Hứa Thất An quay người, ôm quyền chào Phiếu Phiếu, ý bảo mình tới đây là vì việc công.
Nhưng hắn đã đánh giá cao chỉ số thông minh của nhị công chúa, hoặc dã đánh giá thấp tự tùy hứng và chua ngoa của nàng ta. Nhị công chúa chống nạnh, hừ lạnh: "Sao ngươi không tới thỉnh giáo ta?!"
Hoài Khánh công chúa nghe xong, cười khẩy: "Ưu điểm lớn nhất của Lâm An là sự tự tin."
Có ngu cũng nghe ra được ý châm biếm trong câu nói ấy.
Trưởng công chúa nhận hỏa lực dùm mình rồi, Hứa Thất An thở phào, các ngươi tự xử nhau đi, cứ coi ta là không khí nhá.
Nhị công chúa với tỷ tỷ vốn không ưa nhau, hồi bé thì đánh nhau, giờ lớn lên thì không ngừng đấu nhau gay gắt, giở đủ trò đối phó nhau.
"Hoài Khánh, Hứa Thất An là người của ta, hắn đã nhận ngọc của ta, đã đồng ý tận lực làm việc cho ta." Nhị công chúa chống nạnh, nói đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097434/quyen-1-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.