Dịch: Tiểu Băng Biên: Đình Phong Hứa Thất An rất không cam lòng! Ngày hôm qua lúc nhận ngọc bội của nhị công chúa, hắn đã nghĩ có lẽ một ngày sẽ gặp phải loại tình huống này, chỉ không ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy. Loại tình huống này, nếu mà xảy ra ở kiếp trước, thì quá lắm chỉ là một câu: có ngu mới đi chọn! Thà chết vì bội thực mà hai tay sung sướng. Nhưng ở cái thời cổ đại này, coi chừng lại gánh phải tai ương. "Ty chức tới đây là để thỉnh giáo vài vấn đề với trưởng công chúa, có liên quan tới án Tang Bạc." Hứa Thất An quay người, ôm quyền chào Phiếu Phiếu, ý bảo mình tới đây là vì việc công. Nhưng hắn đã đánh giá cao chỉ số thông minh của nhị công chúa, hoặc dã đánh giá thấp tự tùy hứng và chua ngoa của nàng ta. Nhị công chúa chống nạnh, hừ lạnh: "Sao ngươi không tới thỉnh giáo ta?!" Hoài Khánh công chúa nghe xong, cười khẩy: "Ưu điểm lớn nhất của Lâm An là sự tự tin." Có ngu cũng nghe ra được ý châm biếm trong câu nói ấy. Trưởng công chúa nhận hỏa lực dùm mình rồi, Hứa Thất An thở phào, các ngươi tự xử nhau đi, cứ coi ta là không khí nhá. Nhị công chúa với tỷ tỷ vốn không ưa nhau, hồi bé thì đánh nhau, giờ lớn lên thì không ngừng đấu nhau gay gắt, giở đủ trò đối phó nhau. "Hoài Khánh, Hứa Thất An là người của ta, hắn đã nhận ngọc của ta, đã đồng ý tận lực làm việc cho ta." Nhị công chúa chống nạnh, nói đến đây, nở nụ cười lạnh giá: "Chim khôn là biết chọn cây mà đậu, ai bảo có những kẻ keo kiệt làm chi. Muốn con ngựa chạy, mà lại không chịu cho nó ăn cỏ. Ta hào phóng hơn hẳn đó." Thấy trưởng công chúa không nói lời nào, nàng ta đi tới cạnh Hứa Thất An, đôi mắt đẹp liếc hắn một phát, tuyên bố chủ quyền: "Ngươi muốn dùng người của ta, cũng được, chỉ cần ta cho phép là được. Nhưng mà hôm nay bổn cung không có vui, không cho ngươi sai bảo người của ta." Hoài Khánh công chúa nhấp một ngụm trà, cười mỉm không nói lời nào, cao ngạo mười phần. Nhị công chúa ghét nhất là cái bộ dạng này của nàng, trừng to đôi mắt trong veo liếc nàng, rồi quay qua nói với Hứa Thất An nói: "Còn không đi với bổng cung?!" Hứa Thất An không nhúc nhích, không nhìn nhị công chúa cũng không nhìn trưởng công chúa: "Hai vị điện hạ, ty chức là Đả Canh Nhân, người ta thuần phục là bệ hạ." "Câm miệng!" cả hai công chúa cùng kêu lên. " " Hứa Thất An nhìn cái hiểu ngay. Cả hai vị hoàng nữ đều không ưa nhau, chứ không phải chỉ có một bên. Phiếu Phiếu nhị công chúa thì thích dệt chuyện, trưởng công chúa cường thế bá đạo thì sẵn sàng tiếp nhận nàng ta khiêu chiến. Hắn chỉ là một tên nịnh bợ hèn mọn bị kẹp ở giữa. Vậy còn đỡ hơn là hai thiên kim tiểu thư giành nhau đồ chơi, sau đó trao đổi món đồ chơi mình chọn lựa với nhau. Đón nhận ánh mắt của cả hai công chúa nhìn mình, Hứa Thất An thở ra một hơi, nhìn về phía Lâm An: "Nhị công chúa thứ lỗi, ty chức còn có việc công cần bàn với trưởng công chúa." Lời lẽ nghe thì rất uyển chuyển, nhưng ý thì đã rõ ràng, hắn chọn trưởng công chúa. Nhị công chúa cắn môi, trong đôi mắt hoa đào lấp loáng ánh nước, nhìn Hứa Thất An chăm chú, rồi quay đầu bỏ đi. Nàng lại thua, lại mất mặt ngay trước mặt Hoài Khánh một lần nữa. Đối phương chỉ cần ngồi nghênh ngang ở đó, để một đồng la nho nhỏ vỗ vào mặt nàng. Lâm An công chúa chưa từng bị uất ức đến thế bao giờ, cũng chưa bao giờ bị thất bại tới như vậy. Nàng không nói tiếng nào, bỏ chạy. Hứa Thất An như không nhìn thấy nhị công chúa chạy đi, tiếp tục bình tĩnh nói mấy câu với trưởng công chúa, sau đó đưa tay lên sờ ngực, như chợt nhớ ra cái gì đó, cười bất đắc dĩ: "Ai dà, vẫn còn chưa trả lại ngọc bội cho nhị công chúa, vậy ty chức xin phép cáo lui?" Trưởng công chúa tâm tình không tệ "Ừ" một tiếng, giọng rất dễ chịu. Hứa Thất An chậm rãi rời khỏi nhã uyển, hỏi thị vệ canh cửa: "Nhị công chúa đâu?" Thị chỉ về một hướng. Hứa Thất An như ngựa hoang thoát cương, vội bước đuổi theo. Mấy phút sau, đã nhìn thấy bóng người đỏ rực của nhị công chúa, đang dẫn trước hai cung nữ chạy đi, bờ vai run run. "Nhị công chúa xin dừng bước." Hứa Thất An đuổi theo, hô to. Lâm An công chúa nghe thấy, nhưng không thèm để ý, ngược lại còn đi nhanh hơn, cái eo nhỏ xoay xoay, làn váy bay lên. Hứa Thất An bước nhanh đuổi theo, chặn trước mặt Lâm An, chưa kịp nói gì đã hết hồn: "Điện hạ khóc?" Khả năng chịu đựng kém quá. Lâm An quay phắt đầu đi, giọng lạnh tanh: "Cẩu nô tài, ngươi đi theo Bổn cung làm gì, muốn làm loạn hả?" Mắt của nàng ta ửng đỏ, trên gương mặt trắng như tuyết vẫn còn vương vệt nước mắt, rõ ràng vừa rồi đã tức quá mà khóc. Nhưng mà, như thế lại làm đôi mắt hoa đào kia càng thêm mê người. Hứa Thất An thấy Lâm An công chúa không đi, cũng không gọi người, thì vui vẻ, cảm thấy vẫn còn có thể cứu vãn, bèn nói với giọng trịnh trọng: "Ty chức đối với điện hạ trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng." Lâm An công chúa quay vụt lại, cười khẩy: "Hứa Thất An, ngươi coi bổn cung là trò đùa phải không?" Con chó này của Hoài Khánh, hai mặt ba lòng, lại còn muốn một chân đạp hai thuyền, đúng là đáng giận. Nếu không phải thơ của hắn hay, được Hoài Khánh nhìn trúng, mình mới chẳng thèm để ý cái loại xú nam nhân này. Thiện cảm của Lâm An dành cho Hứa Thất An đã tụt xuống vực sâu. "Có lẽ, trong mắt nhị công chúa, ty chức là một tên vô sỉ cái gì cũng dám làm." Hứa Thất An thở dài: "Ty chức không thể nào biện giải. Thôi thì nhờ công chúa nhận lại miếng ngọc bội này, ngọc tốt như vậy, đừng để nó phải chôn cùng ta." Nhị công chúa đã ghét Hứa Thất An, đang định nhận lại ngọc về, nghe thấy câu cuối, thì ngẩn người: "Ngươi nói cái gì?" Hứa Thất An không đáp, cúi đầu vuốt ve ngọc bội nói: "Nhị công chúa tính tình sảng khoái, chưa từng có một đại nhân vật nào nguyện ý ban ngọc đeo bên mình cho ta, ty chức muôn phần cảm động, nhị công chúa đối xử thật lòng với mọi người, ty chức đâu phải là người không biết phải trái." Hắn buồn buồn thở dài, chìa ngọc bội ra: "Có lẽ ta với nhị công chúa không có duyên, mời nhận lại." Nhị công chúa thoáng dao động, nhưng vẫn không tha thứ cho hắn. Là công chúa được Nguyên Cảnh Đế yêu chiều nhất, nàng quen nghe những lời nịnh bợ hơn. Nhưng tên nam nhân này ánh mắt chân thành, ngữ khí cũng rất chân thật, nên nhị công chúa cũng không từ chối nghe hắn giải thích. Nàng hỏi: "Ngươi mới vừa nói chôn cùng là có ý gì?" Hứa Thất An cười khổ: "Ta tưởng nhị công chúa đã cho điều tra về ta rồi?" Lâm An công chúa giật thót, chợt nhớ ra cái gì đó, giọng kinh ngạc: "Tội chém ngang lưng?" Ngày đó, lúc Hoài Khánh tiến cử hắn, Lâm An cũng có mặt. Nghe Hoài Khánh nói, hắn vì dám chém thượng cấp, nên bị phán tội chém ngang lưng. Lâm An công chúa mấp máy cặp môi đỏ mọng, thừa cơ lau vệt nước mắt ở khóe mắt, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù vẫn còn hơi bực, khẽ hỏi: "Cái đó thì liên quan gì tới Hoài Khánh?" "Trưởng công chúa rất tò mò về án Tang Bạc, muốn biết hết những tình tiết mới nhất của vụ án, nàng hứa chỉ cần ta báo cáo đầy đủ, sau khi vụ án kết thúc, dù ta có lập công chuộc tội được hay không, nàng cũng sẽ xin bệ hạ tha cho ta." Hứa Thất An chân thành nhìn nhị công chúa: "Ty chức đã nghĩ rất nhiều. Nhị công chúa đối xử chân tình với ta, nhưng ta là một tội nhân, không thể báo đáp được ân thưởng thức của nhị công chúa, nên ta đã đồng ý với trưởng công chúa, đợi sau khi ta thoát khỏi tội, ta sẽ dốc sức khuyển mã cho điện hạ." Nếu sự chân thành mà cân đo đếm được, thì sự chân thành trong mắt Hứa Thất An chẳng khác gì hải triều, làm lòng nhị công chúa mềm hằn đi. Nàng tức giận nói: "Vậy sao ngươi không nói với ta? Phụ hoàng là thương ta nhất, ta cầu xin cho ngươi, chẳng phải chắc chắn hơn Hoài Khánh hay sao?" Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thất An vô cùng chấn động, vừa có cảm động, vừa có khiếp sợ. Nghe thấy giọng đồng la nhỏ đó run run: "Điện hạ đồng ý vì một đồng la vừa mới quen như ta, mà xin bệ hạ cho ta ư?!" Thì ra là hắn nghĩ mình sẽ không giúp hắn, nên mới coi Hoài Khánh là cây cỏ cứu mạng. Lâm An công chúa vừa bực mình vừa buồn cười, kỳ thật vừa rồi nàng chỉ là nói đại mà thôi, nhưng mà nếu đã tới nước này, nàng cũng chỉ còn đâm lao phải theo lao, vuốt cằm nói: "Đương nhiên! Bổn cung xưa nay không bạc đãi người của mình." Hứa Thất An nhìn nàng hồi lâu, sau đó ôm quyền, mỗi chữ mỗi câu, đều trịnh trọng: "Điện hạ, ty chức hiện giờ chỉ muốn mua một miếng đất." Lâm An nghe không hiểu, ngạc nhiên: "Mua đất?" Hứa Thất An trịnh trọng nói: "Tên của nó kêu một lòng một dạ!" Lâm An công chúa ngẩn ra, trong lòng cảm động, nàng chưa từng nghe ai nói như vậy bao giờ. Sự căm ghét tột độ dành cho Hứa Thất An lập tức tiêu tán, nếu ban đầu chỉ là muốn giành đồ chơi với Hoài Khánh, thì bây giờ chính là thật lòng cảm thấy có một cấp dưới như thế này, cũng không tệ. Nhưng nhớ tới đồng la nhỏ này vừa rồi làm mình tức tới khóc, nàng hừ một tiếng, giọng mềm nhũn mắng một tiếng: "Cẩu nô tài!" Thành công! Hứa Thất An trút được gánh nặng trong lòng, thầm thở phào. Gặp phải loại tình huống hai phải chọn một như này, đừng bao giờ nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà phải nghĩ cách làm sao để giải quyết kẻ tạo ra vấn đề. Yếu tố chủ chốt chính là: tách hai người ra, đánh bại từng người một. Trưởng công chúa là loại nữ nhân cường thế bá đạo, nên ở những chỗ công khai, phải nghiêng về phía nàng, không được làm nàng mất mặt. Nhị công chúa ngang ngược tùy hứng, là loại nữ nhân vừa thiếu đầu óc lại vừa thích khiêu khích gây chuyện, nhưng nàng chỉ là một nàng công chúa vì được chiều quá mà thành hư, nên dù có nhiều tính xấu, lại rất dễ dỗ. Chỉ cần mồm mép ngươi đủ dẻo, sẽ có thể khiến nàng ta chuyển giận thành vui, là loại nữ nhân cần dỗ ngọt. Căn cứ tính cách khác nhau của hai vị công chúa, mà trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng Hứa Thất An vẫn nhanh chóng nghĩ ra kế sách đối phó có thể nói là hoàn mỹ. Chẳng những biến nguy thành an, còn khiến nhị công chúa đồng ý sẽ đi xin cho hắn, kiếm được thêm một phần bảo đảm đáng giá cho tương lai. Mà chả tốn một xu nào. Hứa Thất An cất lại ngọc bội vào lòng ngay trước mặt nhị công chúa rất là cẩn thận trịnh trọng, cứ như đấy chả phải là ngọc bội, mà là trân bảo. Ánh mắt của nhị công chúa tức khắc dịu hẳn đi. "Vậy, ty chức xin cáo lui trước?" Hứa Thất An định trượt. "Gấp cái gì!" Lâm An công chúa tức giận liếc hắn, "Ngươi là thuộc hạ của bổn cung, bổn cung còn phải giao việc cho ngươi." Nàng nạy được người của Hoài Khánh, đương nhiên phải để cho các huynh đệ tỷ muội cùng nhìn thấy, như vậy mới có mặt mũi, mới có thể làm Hoài Khánh mất mặt. "Điện hạ xin phân phó." Hứa Thất An bất đắc dĩ nói. Nhị công chúa vốn chẳng có việc gì phải lo nghĩ phát hiện mình không có việc gì cần hắn làm, nàng nghiêng đầu nói: "Ừ, hôm nay khí trời tốt, lại không có cái kẻ đáng ghét Hoài Khánh quỷ quái kia, Bổn cung muốn đi tìm Linh Long chơi. Ngươi đi cùng bổn cung, bổn cung quên không dẫn theo thị vệ." Nguyên Cảnh Đế đứng trên đài cao, quan sát Linh Long đang nằm sát bờ, đối mắt với đôi mắt linh hoạt đen nhánh tròn vo như cúc áo kia. "Ngươi có chuyện gì vậy? Lâm An từ nhỏ đã chơi cùng với ngươi, sao hôm trước lại vô cớ hất nó xuống nước?" Nguyên Cảnh Đế gặng hỏi Linh Long. Dị thú thượng cổ như Linh Long, ăn tử khí mà sống, không cùng một loại với yêu tộc, nếu phải tìm một "Đồng loại", thì cũng phải là dị thú thượng cổ. Nhưng số lượng Linh Long cực ít, tuổi thọ lại rất dài, trước nay là loại thần thú cùng tồn tại với hoàng thất. Dù là Đại Phụng hay các thời tiền triều trước đó, thì trong nội cung đều nuôi loại dị thú này. "Phì" Linh Long lười biếng phì mũi một cái, bình thản nằm bên bờ, chẳng thèm quan tâm tới lời răn dạy của Nguyên Cảnh Đế. Đôi mắt đen tròn nhìn vào Nguyên Cảnh Đế. Ngươi rốt cuộc có định cưỡi hay không? Thái Tử đứng bên cạnh quan sát Linh Long, hắn nhớ lúc đó Linh Long cũng nằm sát bên bờ giống như này, nhưng mà hình như là cung kính hơn bây giờ, và có vẻ… còn lo sợ nữa? Lúc ấy cách khá xa, hắn không nhìn rõ được thần thái của Linh Long, chỉ có chút ấn tượng đại khái, nên Thái Tử cũng không dám chắc chắn. Linh Long là tọa kỵ dưới nước của các đời hoàng đế, tương truyền vào thời viễn cổ, lãnh thổ của yêu tộc và nhân tộc không phân biệt rõ ràng như bây giờ, mà sống trộn lẫn vào nhau. Nên thường có nhân tộc bị yêu tộc ăn thịt, hoặc yêu tộc bị nhân tộc săn bắn. Nhân loại không sở trường về kỹ năng bơi, không làm gì được yêu nghiệt ở trong sông. Chỉ có Nhân Hoàng là có thể dễ dàng vào nước giết yêu tộc. Chính là nhờ loài dị thú lưỡng thê trên cạn dưới nước đều ở được như Linh Long này. Cho đến ngày nay, Đại Phụng Hoàng Đế đương nhiên không cần vào nước để giết yêu tộc, nên tọa kỵ dưới nước liền biến thành vật để chiêm ngưỡng. Từ khi đi tu đạo, Nguyên Cảnh Đế đã rất nhiều năm không vấn an Linh Long, không khỏi nhớ tới quang cảnh huy hoàng lúc ấy khi mình đăng cơ, cưỡi Linh Long đi dạo khắp con sông của kinh thành. "Đã nhiều năm trẫm không đi cùng ngươi, hẳn ngươi cũng rất cô đơn hiu quạnh." Nguyên Cảnh Đế cảm khái, nhẹ nhàng nhảy lên lớp giáp trên lưng Linh Long, nắm lấy sừng nó. Linh Long kêu lên vui vẻ, bốn chân múa may, cơ thể nhẹ nhàng uốn lượn, đưa Nguyên Cảnh Đế vào trong hồ. Hâm mộ quá đi! Thái Tử nhìn cảnh tượng kia, tưởng tượng một ngày mình cưỡi Linh Long, các hoàng tử hoàng nữ đứng ở trên bờ, nhìn theo đầy ngưỡng mộ. Đúng lúc này, Linh Long đang bơi vui vẻ trong hồ chợt gầm lên, như bị cái gì đó kích thích, nó ngóc đầu lên cao, vừa gầm ầm ĩ, vừa rung rung cái cổ, muốn quẳng Nguyên Cảnh Đế ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]