"Hứa Thất An!" Ngụy Uyên nhả ra từng chữ rõ ràng, nét mặt đoan chính.
Nguyên Cảnh Đế hiển nhiên không để ý một đồng la nho nhỏ tên gọi là gì, ông ta nhìn Ngụy Uyên, có hơi ngạc nhiên khi thấy đại hoạn quan lại dùng một ngữ khí trịnh trọng như thế khi nói tới tên của một đồng la.
"Là một kẻ có thể đào tạo, án của tiểu kỳ quan và Chu Xích Hùng là do hắn tra ra, xuất xứ của hỏa dược cũng là do hắn chỉ ra." Nguyên Cảnh Đế nhấp một ngụm trà, cúi đầu nhìn bàn cờ, vừa hạ cờ vừa nói:
"Đã qua nhiều ngày như vậy, đã có tiến triển gì chưa? Nghe Lưu công công nói, tiểu tử kia đi sớm về trễ, hoạn quan ghi chép không sao tìm được hắn."
"Đúng là có chút phát hiện, " Ngụy Uyên thuận theo đề tài: "Thái Khang huyện Triệu Huyện lệnh, được phát hiện chết trong địa lao phủ nha rạng sáng hôm qua."
Nguyên Cảnh Đế gật đầu: "Trần Phủ Doãn đã báo cáo việc này."
Ngụy Uyên nói tiếp: "Nguyên nhân cái chết là tự nhiên, không có ngoại thương, không trúng độc, cũng không bị trúng một thủ đoạn khiến nghẹt thở nào. Nếu không phải là Đạo Môn Âm Thần, thì chỉ có thể là Đông Bắc Vu sư làm."
Cạch, quân cờ trắng trên ngón tay Nguyên Cảnh Đế đập lên bàn cờ.
Mái tóc đen nhánh, chỉ có khóe mắt là có nếp nhăn, hoàng đế im lặng mấy giây, cười nhặt quân cờ bị rơi xuống đất lên, ném vào hộp cờ, nói:
"Đánh bao nhiêu năm, mà chưa thắng được lần nào, không thú vị."
Ngụy Uyên đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097433/quyen-1-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.