Chương thứ mười tám – Ta mới là cha đứa nhỏ [3]
…
Dạ Vị Ương sớm biết Kiến An không thật sự muốn chết, một kiều nữ từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn sung sướng, đừng nói là tìm chết, e rằng chỉ bị đứt tay thôi cũng sợ đến mức khóc toáng lên.
Người tham sống sợ chết luôn miệng nói nghe thật hay, nếu quả thực muốn nàng chết, nàng ta phỏng chừng so với người khác chạy còn nhanh hơn, huống hồ nếu Kiến An tâm ý nguội lạnh, sẽ không ở yến hội đêm trước chuẩn bị vũ đạo tỉ mỉ như vậy.
Bất quá ngại quan hệ hai nước nên nữ nhân điên kia không chết được, nhưng về sau có lại xảy ra chuyện tương tự hay không, chẳng ai đoán trước.
“Đại nhân, đại nhân ngài không sao chứ, ngài làm ta sợ muốn chết.” Thường Thiếu Điển vừa rồi còn ghé vào bàn ngủ gật lúc này sợ đến mức buồn ngủ gì cũng bị đánh tan, hôm nay tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng bây giờ từ đầu đến chân hắn đều lạnh như băng.
Này vạn nhất Dạ Vị Ương xảy ra chuyện gì, lấy mạng hắn cũng không đủ bồi.
Thường Thiếu Điển muốn tiến lên dìu đỡ, Bắc Thần Diêu Quang đã nhanh chân tới trước, trực tiếp đem người cấp bế lên, hắn sợ đến mức vội vàng hô: “Ngươi làm gì vậy, mau buông ra!”
Ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang tựa như lãnh đao bắn tới, Thường Thiếu Điển lưng chợt đổ mồ hôi, nhất thời cảm thấy đang lúc mùa hạ nắng trời chói chang, như thế nào lại giống như tuyết lạnh mùa đông có thể đem người đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341851/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.