Chương thứ mười bảy – Ta mới là cha đứa nhỏ [2]
…
Trên thuyền hoa không phải chỉ có hai người bọn họ, trừ bỏ Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang, Chước Hoa và Từ Thương Hải cũng đang yên lặng đứng ở đầu thuyền không hề hé răng, giống như đấu xem ai sẽ người mở miệng trước, Thường Thiếu Điển thì ghé vào bàn ngủ gật.
Bắc Thần Nguyệt nhón chân nhìn vào trong khoang thuyền xem Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện, chốc chốc lại nhìn qua đôi sư đồ ở đầu thuyền.
Còn có Kiến An, một mình ngồi bên cạnh bàn cúi đầu nhìn chén trà.
Lương phong thổi qua làm cho chén trà khẽ lắc lư, vang lên tiếng lanh canh hữu lực.
Bắc Thần Diêu Quang nói lời kia tuyệt không dè dặt, người trên thuyền hoa chỉ cần có lỗ tai liền có thể nghe thấy.
“Ngươi từ trước đến nay không phải rất tự tin sao?” Không phải lần đầu tiên nghe được dạng lời này, Dạ Vị Ương sớm tập mãi thành quen, hắn bình bình thản thản nói: “Dám dùng sức mạnh cưỡng bách, lại không dám quang minh chính đại theo đuổi sao?”
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là thẳng thắn cự tuyệt, bất quá Dạ Vị Ương không biết mình đã thẳng thắn bao nhiêu lần, nếu cứng rắn không được chỉ thể uyển chuyển mà thôi.
“Quang minh chính đại?” Bắc Thần Diêu Quang hừ nhẹ, thần thái phi dương, vẫn là ngữ khí tự tin tràn đầy, hất cằm nói: “Ta vẫn luôn quang minh chính đại.”
Đương nhiên đủ quang minh chính đại, dám trực tiếp đem người bắt đi.
“Ý ta là bình thường một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341850/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.