Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Chương thứ mười một – Bắc Thần Diêu Quang bái phỏng … Nếu tất cả mọi người đều đã biết, cũng không cần nhất thiết phải giấu diếm. Thời điểm cơm chiều, Tịch Thiên Lâu đem tình huống của Dạ Vị Ương nói cho Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, cửu vĩ hồ sẽ cùng người mình động tình mà hoài thai sinh hậu đại. Chính là trong sách ghi chép không nhiều, Tịch Thiên Lâu chỉ biết nguyên nhân cửu vĩ hồ hoài thai, cũng không biết tiểu hồ ly trong bụng Dạ Vị Ương bao giờ chui ra và chui từ chỗ nào ra. “Tóm lại, các ngươi cứ đợi là được, sinh mệnh cửu vĩ hồ so với thường nhân đều cường hơn, những chuyện khác không cần quá lo lắng, tin tưởng mọi chuyện đều là nước chảy thành sông.” Cơm chiều qua đi, Lưu Bá Hề ôm Dạ Vị Ương ngồi trên nóc nhà ngắm sao. Lưu Bá Hề hít một hơi thật sâu, hắn nhìn lên bầu trời đầy ánh sao lấp lánh, gắt gao nắm lấy tay Dạ Vị Ương: “Vị Ương, ngươi nói, ta có phải đang nằm mơ chăng?” “Sự việc phát sinh hôm nay hết thảy đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức ta không dám tin đó là thật.” Lưu Bá Hề nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nâng tay đại hồ ly hôn một cái: “Nguyên bản muốn đến Ngọc Hành sơn tặng ngươi lễ vật, không ngờ rằng ngươi lại tặng cho ta một cái đại lễ.” Lưu Bá Hề tiến lại gần Dạ Vị Ương, đưa tay khẽ vuốt bụng nam nhân, tiểu hồ ly trong bụng phỏng chừng đã ngủ, không có động tĩnh gì, an an phận phận. “Việc này hơn một tháng trước Thiếu Điển nói cho ta biết, đừng nhìn ta là hồ ly, trong ký ức ta vẫn là người bình thường, cho nên khi nghe chính mình có cũng bị dọa nhảy dựng.” Gối đầu lên khuỷu tay đối phương, Dạ Vị Ương chậm rãi nói: “Nếu ngươi cảm thấy đang nằm mơ, thì có lẽ ta cũng đang mơ giống như ngươi.” “Nếu hết thảy đều là mộng, ta tình nguyện cả đời không cần tỉnh lại.” Nam nhân nhẹ giọng cười, ở trên trán Dạ Vị Ương hạ xuống nụ hôn. Mùa hè trên núi rất mát mẻ, tuy rằng Dạ Vị Ương hiện tại không dễ sinh bệnh, nhưng Lưu Bá Hề vì phòng ngừa vạn nhất vẫn đem nam nhân cấp bế xuống. Nhân sinh lần đầu làm cha, Lưu Bá Hề vừa khẩn trương vừa chờ mong, lúc này ở trong mắt Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương giống như búp bê làm bằng sứ, chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ, hận không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm phủng vào trong lòng bàn tay. Sau khi nhảy xuống đất, hai người nhìn thấy Tịch Thiên Thương ôm chăn từ trong phòng đi ra. Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tịch Thiên Thương cũng không có biểu hiện quá nhiều, đa số đều nghe Tịch Thiên Lâu nói chuyện, ngẫu nhiên cũng lên tiếng trêu ghẹo Dạ Vị Ương hai câu, nhìn không ra người này đến tột cùng là tâm trạng gì. “Hoàng thượng, ngươi muốn đi đâu?” “Cùng cha ta ngủ, thế nào, còn muốn ta làm ấm giường cho ngươi a?” Tịch Thiên Thương nhìn Dạ Vị Ương nhẹ giọng cười, quay đầu lại đối với Lưu Bá Hề nói: “Tương lai tiểu hồ ly sinh ra, để ta làm cha nuôi! Ai cũng không được giành với ta!” Dứt lời, Tịch Thiên Thương liền ôm chăn xoay người ly khai. Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng Tịch Thiên Thương rời đi sửng sốt hồi lâu, hắn không cho rằng phản ứng của Tịch Thiên Thương có gì không đúng, phải nói đây là điều hắn kỳ vọng, nhưng nhìn đến bóng lưng cô đơn cùng tịch mịch của Tịch Thiên Thương, hẳn là trong lòng người nọ cũng khổ sở, hắn có thể cảm giác khí tức trên người Tịch Thiên Thương có thản nhiên cùng bất đắc dĩ, rồi lại bất lực thỏa hiệp. Lưu Bá Hề trầm giọng nói: “Vị Ương, ngươi có biết trước kia ta cùng Hoàng thượng ước định gì không?” “Ước định?” Dạ Vị Ương còn đang sững sờ nghe thấy lời Lưu Bá Hề, hắn khó hiểu nhìn qua nam nhân bên cạnh. “Vào nhà rồi nói.” Lưu Bá Hề mang Dạ Vị Ương về phòng, đem ước định của hắn cùng Tịch Thiên Thương nói ra. Từ mùa đông năm trước, sau khi Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang bắt đi, Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương quyết định buông xuống thành kiến nghĩ biện pháp cứu Dạ Vị Ương trở về. Ngoài ra, vì để phòng ngừa về sau bọn họ lại phát sinh mâu thuẫn, liền lập ra ước định. “Chúng ta sẽ cùng nhau bảo hộ ngươi cả đời.” “A?” Dạ Vị Ương quả thực ngây dại, “Cùng nhau?” “Ta và Hoàng thượng cùng nhau lớn lên, tính cách hắn thế nào, ta biết, chỉ có đối với người thân cận hắn mới bày ra mặt chân thật của mình, ta cũng biết, hắn yêu ngươi so với ta không hề ít hơn.” Gặp Dạ Vị Ương nhíu mày không nói gì, Lưu Bá Hề cười sờ đầu Dạ Vị Ương, “Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi, tiểu hồ ly trong bụng ngươi đã ngủ, đại hồ ly ngươi cũng nên ngủ thôi.” ,,,,,,, ,,,,,,, ,,,,,,, Dạ Vị Ương vốn muốn ở Ngọc Hành sơn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chính là trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói là người của Bắc Thần quốc có chuyện tương đàm, đại khái hai ngày sau sẽ tới Thiên kinh. “A! Ta biết tên Bắc Thần Diêu Quang kia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy mà, ta ngược lại muốn nhìn xem tên này sẽ lại giở trò gì.” Tịch Thiên Thương nhìn thư tín trong tay cười lạnh, đem thư tín bóp thành mảnh nhỏ, tùy tay ném đi. Chợt nghe đến cái tên đã nửa năm không thấy, Dạ Vị Ương thoáng hoảng hốt: “Bắc Thần Diêu Quang?” “Trong thư nói, lần này ngoại trừ Bắc Thần Nguyệt đến tương đàm, Bắc Thần Diêu Quang cũng dẫn theo Kiến An cùng tới bái phỏng.” Tịch Thiên Thương nhìn Dạ Vị Ương nói: “Nếu ngươi không muốn gặp tên hỗn đản kia thì cứ tạm thời đừng trở về, ở lại Ngọc Hành sơn thêm hai ngày đi.” Bạn đang DÆ°á»i chân Ngá»c Hà nh sÆ¡n có rất nhiá»u quan binh canh gác, hÆ¡n nữa nÆ¡i nà y còn có Tá»ch Thiên Lâu, sẽ không ai có thá» xông và o, Ngá»c Hà nh sÆ¡n phong cảnh tuyá»t Äẹp, cÅ©ng thÃch hợp Äá» Dạ VỠƯơng tÄ©nh dưỡng. LÆ°u Bá Há» nghe váºy cÅ©ng gáºt Äầu: âBắc Thần Diêu Quang cÆ° nhiên tá»± mình Äến Thiên kinh, còn mang theo Kiến An, mục ÄÃch của hắn khẳng Äá»nh không ÄÆ¡n thuần, nói không chừng chÃnh là vì ngÆ°Æ¡i mà Äến. NgÆ°Æ¡i tình huá»ng hiá»n tại không thá» qua loa Äại khái, nếu có thá» Äừng gặp Bắc Thần Diêu Quang thì cà ng tá»t.â âCó gặp hay không tạm thá»i không bà n, chÃnh các ngÆ°Æ¡i nói bá»n há» Äến tÆ°Æ¡ng Äà m, Äà m vá» sá»± tình gì a?â Rất nhanh Äè xuá»ng cảm xúc trong lòng, Dạ VỠƯơng chuyá»n sang chÃnh sá»±. Hắn hiá»n tại Äang mang tiá»u há» ly, cÅ©ng Äâu phải bá»nh nhân mà muá»n hắn á» lại Ngá»c Hà nh sÆ¡n, huá»ng há» Ngá»c Hà nh sÆ¡n tuy rằng tá»t, nhÆ°ng nếu không ai bá»i hắn, Dạ VỠƯơng sẽ cảm thấy rất nhà m chán. NgÆ°á»i á» nÆ¡i nà o không quan trá»ng, quan trá»ng là bá»i bên cạnh ngÆ°á»i là ai. Sau khi Dạ VỠƯơng có tiá»u há» ly, LÆ°u Bá Há» cùng Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng trông hắn trông Äến chặt chẽ, Dạ VỠƯơng ngẫu nhiên chạy chạy nhảy nhảy liá»n láºp tức bá» tóm trá» vá». Khi Äi tản bá» trên núi, gặp chá» sÆ°á»n núi LÆ°u Bá Há» lại dùng sức ôm không cho hắn Äi xuá»ng, nói là vạn nhất té ngã thì phải là m sao bây giá». Hai ngÆ°á»i còn má»i ngà y há»i hắn thân thá» có chá» nà o không thoải mái hay không, ngà y Äó Dạ VỠƯơng thuáºn miá»ng nói thÃch Än bánh Äáºu nÆ°á»ng á» trong trấn dÆ°á»i chân núi, hai ngÆ°á»i nà y cÆ° nhiên Äi mua má»t Äá»ng vá» cho hắn! Hiá»n tại Dạ VỠƯơng Äã hiá»u vì sao nữ nhân mang thai lại dá»
máºp lên nhÆ° váºy, ngÆ°á»i bên cạnh má»i ngà y Äá»u hầu hạ Än uá»ng, bản thân lại không ÄỠý mà Än nhiá»u, còn sợ bá» va chạm chẳng dám Äi lại, không máºp má»i là lạ. Do dá»± má»t lát, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng nói: âVá» chuyá»n Äáºp nÆ°á»c á» Quảng Nam.â Dạ VỠƯơng gáºt Äầu, quả nhiên, hắn nói: âKỳ thá»±c lúc ta bá» bắt Äi, Bắc Thần Diêu Quang cÅ©ng nói qua là muá»n cùng chúng ta hợp tác máºu dá»ch.â âNgÆ°á»i kia giảo hoạt Äa Äoan, không thá» tin tÆ°á»ng.â LÆ°u Bá Há» bản nÄng bà i xÃch kẻ nguy hiá»m tiếp cáºn Dạ VỠƯơng. âÄiá»u quan trá»ng á» Äây chẳng phải tin hay không tin, mà là hiá»n giá» Bắc Thần quá»c thá»±c lá»±c cÆ°á»ng thá»nh, nếu có thá» cùng Bắc Thần quá»c hợp tác, Äá»i vá»i hai nÆ°á»c Äá»u có lợi vô hại, cÅ©ng không quản Bắc Thần Diêu Quang Äang tÃnh toán cái gì, chá» cần sau khi tÆ°Æ¡ng Äà m liá»n biết.â Dạ VỠƯơng nhìn rõ lo lắng của hai ngÆ°á»i, cÆ°á»i nói: âCông trình Quảng Nam bên kia là do ta phụ trách, há» bá» thượng thÆ° chÆ°á»ng quản quá»c khá» cÅ©ng là ta, má»t tá»ng quản sá»± nhÆ° ta không thá» má»i ngà y á» Ngá»c Hà nh sÆ¡n nhà n nhã Äi?â Nói tá»i nói lui, Dạ VỠƯơng nhất Äá»nh phải theo LÆ°u Bá Há» bá»n há» há»i cung. Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng thuyết phục không Äược Dạ VỠƯơng, chá» có thá» Äá» nam nhân nà y cùng bá»n há» hạ sÆ¡n trá» vá» Thiên kinh. NghÄ© Äến những chuyá»n trÆ°á»c kia tên há»n Äản Bắc Thần Diêu Quang nà o Äó Äã là m, LÆ°u Bá Há» liá»n hạ quyết tâm phải thá»i thá»i khắc khắc canh giữ bên ngÆ°á»i Dạ VỠƯơng, tháºm chà má»t bÆ°á»c cÅ©ng không rá»i. Nếu Bắc Thần Diêu Quang dám có ná»a Äiá»m mạo phạm, hắn láºp tức Äáºp chết tên kia. Lần thứ hai trá» lại Thiên kinh, tâm trạng Dạ VỠƯơng tá»t hÆ¡n lần trÆ°á»c rất nhiá»u, Äại tÆ°á»ng quân cÅ©ng trá»m á» trong phủ thượng thÆ°, ngà y trôi qua vô cùng thoải mái. . Hôm nay Äoà n ngÆ°á»i Bắc Thần Diêu Quang Äến Thiên kinh, LÆ°u Bá Há» cùng Từ ThÆ°Æ¡ng Hải là m công tác nghênh Äón. Tuy nói trong lòng cả Äám Äá»u háºn không thá» Äem Äá»i phÆ°Æ¡ng bóp chết, chÃnh là ngoà i mặt vẫn là m má»t bá» dáng hòa mục. Huá»ng chi lúc nà y là lần Äầu tiên Kiến An công chúa xuất giá trá» vá» nhà mẹ, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng nói không Äi liá»n không Äi. Vá» phần Dạ VỠƯơng, hắn chá» là má»t há» bá» thượng thÆ° nho nhá» nên cÅ©ng không cần Äi, lấy nguyên nhân thân thá» không khá»e cho có lá», mùa hè nóng bức á» nhà vẫn thÃch hÆ¡n. âÄại nhân, buá»i tá»i tháºt sá»± muá»n Äi sao?â ChÆ°á»c Hoa giúp Dạ VỠƯơng chải tóc, Äại há» ly nà y Äá»i vá»i mái tóc dà i của mình hoà n toà n chẳng chút quan tâm, nếu là m cho Dạ VỠƯơng tá»± mình Äến, phá»ng chừng chá» biết quấn Äại lên thôi. Buá»i tá»i giúp Dạ VỠƯơng búi tóc, ChÆ°á»c Hoa Äem ô sa Äá»i lên cho nam nhân, mÅ© ô sa mà u Äen cà ng tôn lên khuôn mặt sạch sẽ tháºp phần thanh lá» của Dạ VỠƯơng, cÅ©ng không biết có liên quan Äến tiá»u há» ly hay không, khuôn mặt Dạ VỠƯơng Ãt Äi má»t phần sắc bén, nhiá»u thêm má»t phần nhu hòa. á» giữa khóe mắt và Äuôi lông mà y, vẽ thêm má»t phiến anh Äà o dẫn theo má» hoặc nhà n nhạt. âÄi, nhÆ° thế nà o không Äi?â Dạ VỠƯơng Äỡ mÅ© ô sa, nhìn chÃnh mình trong gÆ°Æ¡ng má»t thân quan phục hà i lòng ná» nụ cÆ°á»i, hắn mặc và o quan phục tháºt là có bá» dáng là m quan, láºp tức trá» nên khà vÅ© hiên ngang. âBắc Thần Diêu Quang dám Äến, ta liá»n dám Äi.â Äã qua lâu nhÆ° váºy, Dạ VỠƯơng sá»m Äã Äem chuyá»n của hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang trÆ°á»c kia quÄng ra sau Äầu, hiá»n giá» hắn có Bá Há», trong bụng lại mang tiá»u há» ly, cÅ©ng chẳng muá»n nghÄ© nhiá»u. Bắc Thần Diêu Quang muá»n ná»i Äiên thì cứ viá»c ná»i Äiên, muá»n yêu ai thì yêu ngÆ°á»i Äó, hắn sẽ không Äá» tâm mình há»n loạn nữa. Dạ VỠƯơng âm thầm siết tay, Äá»t nhiên bụng Äau quặng, hắn cúi Äầu nhẹ nhà ng xoa bụng mình, có chút kỳ quái vì cái gì tiá»u há» ly tá»± dÆ°ng Äá hắn. âÄại nhân, là m sao váºy?â Thấy Dạ VỠƯơng ôm bụng loan thắt lÆ°ng, ChÆ°á»c Hoa vá»i và ng há»i. âKhông viá»c gì, chá» là tiá»u há» ly Äá ta.â Dạ VỠƯơng lắc Äầu, khẽ xoa bụng trấn an tiá»u há» ly không an pháºn. Váºt nhá», vì sao ta nghÄ© Äến Bắc Thần Diêu Quang ngÆ°Æ¡i lại Äá ta a? Nếu ngÆ°Æ¡i có thá» nói thì tá»t rá»i. Cảm giác váºt nhá» bụng Äã an tÄ©nh xuá»ng, Dạ VỠƯơng Äá»i vá»i ChÆ°á»c Hoa nói: âTá»t lắm, chúng ta chuẩn bá» tiến cung thôi.â Hết chÆ°Æ¡ng thứ mÆ°á»i má»t
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau