Chẳng lẽ hắn đã phát hiện thân phận của ta? Khi Dạ Vị Ương đang nghĩ ngợi bước tiếp theo nên làm thế nào, sắc mặt Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên lạnh như băng.
“Vì sao ngươi làm vậy, hoặc nói, là ai sai khiến ngươi làm như vậy?”
“Bắc Phương huynh, ý ngươi là sao?” Dạ Vị Ương giả ngu, trong lòng âm thầm thở ra, dường như người này chưa biết hắn là tiểu hồ ly.
“Không đem ngươi bắt lại, ngươi sẽ không chịu nói thật.” Bắc Thần Diêu Quang vừa dứt lời, Chước Hoa liền thả người nhảy đến bên cạnh Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương cười cười, bộ dáng khó hiểu nhìn Bắc Thần Diêu Quang, “Bắc Phương huynh, ngươi đang nói gì a?”
Ngay cả liếc cũng không thèm liếc Chước Hoa một cái, ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang chỉ dừng lại trên người Dạ Vị Ương, nam tử cười nhạt, khóe môi câu lên một mạt tiếu dung chẳng hề có độ ấm, phất tay, trong rừng nguyên bản không một bóng người chợt xuất hiện hơn mười hắc y nhân.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, chính là muốn hỏi ngươi một sự tình mà thôi.” Bắc Thần Diêu Quang vẫn một bộ dáng nho nhã ôn hòa, chỉ có Dạ Vị Ương mới biết, người này trở mặt so với ai khác đều nhanh hơn.
“Ngươi tựa hồ không khẩn trương, dường như không ngoài ý muốn ta làm vậy.” Người thông minh chính là người thông minh, rất nhanh Bắc Thần Diêu Quang đã phát hiện ra điểm bất thường trên người Dạ Vị Ương.
“Ngươi có từng nghe câu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ (hồ ly) ở phía sau không?”
Trên mi nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341819/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.