Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Chết dưới váy mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu. Đây chính là triết lý nhân sinh của Tôn đương gia Mân thành nào đó, không thích kim ngân không thích ngọc khí, không thích thi họa cũng không thích mĩ tửu, ngày qua ngày chỉ yêu có mỹ nhân. Cẩm y hoa phục trên người, sắc mặt có chút tái nhợt, ai có thể nghĩ vị nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú này là một kẻ háo sắc, nhưng Tôn đương gia không cho là vậy, giống như có người yêu thích kim ngân ngọc khí, có người yêu thích thư họa ngâm thơ đối câu, mà hắn thì yêu thích mỹ nhân thôi, nếu bảo hắn háo sắc chính là quá mức nông cạn. Thích mỹ nhân, kia cũng là một thú vui phong nhã. Trên tay cầm ngọc trâm tinh diêu tế mài tỉ mỉ thưởng thức, Tôn đương gia chán muốn chết nhìn một loạt mỹ nhân đứng trước mặt. Trong hơn mười mỹ nhân này có cả nam lẫn nữ, mỗi người bộ dạng coi như không tồi, nhưng trong mắt Tôn đường gia bọn họ chỉ giống như bình hoa, mỹ thì mỹ rồi, xem nhiều, cũng liền chán ngấy. “Chẳng chút đặc biệt. Câu không nổi nửa điểm hứng thú của ta, đều đuổi đi.” Tôn đương gia hứng trí sứt mẻ phất tay áo, ngọc trâm trong tay hắn hôm nay tặng không tới. “Tôn đương gia ánh mắt càng ngày càng khủng hoảng a.” Hồng y thiếu phụ ngồi kế bên ngượng ngùng cười, liền biết nàng thiên tân vạn khổ lựa chọn tiểu mỹ nhân cuối cùng lại bị đuổi đi hết. “Việc buôn bán cũng giống như chọn tiểu mỹ nhân, chẳng ngoài hướng nơi cao mà đi, nếu sự tình gì cũng chấp nhận chiều theo, kia còn kiếm tiền thế nào, làm sinh ý cái gì?” Tôn đương hoàn toàn không thèm để ý nói, hắn phất tay áo ý bảo hạ nhân bên cạnh lui xuống, giọng nói nhất chuyển, hỏi: “Hoa lão bản, sự tình ta nhượng ngươi làm tới đâu rồi?” Hồng y thiếu phụ kiều mỵ cười, đôi mày liễu dài mảnh hơi nhướng lên, nói: “Đều làm tốt. Chỉ cần khách nhân đến Yến Tử Lâu, ta làm cho các cô nương trong lúc uống rượu cùng khách nhân nói đến sự tình tu kiến đập nước dẫn tới hà bá tức giận, hiện giờ tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, đã có không ít người hướng huyện quan phát ra kháng nghị, không cho người của kinh thành tu kiến đập nước.” “Hoa lão bản, làm tốt lắm.” Tôn đương gia ha hả cười, tùy tay sai người đem lên một cái hòm nhỏ, mở nắp hòm ra. Kim quang trước mắt khiến hồng y thiếu phụ nhất thời ánh mắt tỏa sáng, vội vàng nhận lấy phủng vào trong ngực, cười đến toe toét, liên tục nói: “Đa tạ Tôn đương gia! Đa tạ Tôn đương gia!” Tôn đương gia thản nhiên liếc nhìn tú bà Yến Tử Lâu một cái, ngoạn ngọc trâm trong tay, tùy ý nói:”Ta nghe đồn Mân thành vừa đến một hoa khôi, không biết việc này Hoa lão bản có nghe nói tới?” Đang ôm hòm vàng trong ngực, Hoa lão bản tất nhiên hữu vấn tất đáp. Mân thành gần đây có một thương nhân ra tay hào phóng, mua hào trạch của huyện quan Mân thành, hào trạch kia nằm ở ven bờ sông diện tích không nhỏ, phòng ốc trang hoàng xa hoa, trước kia là bị một phú thương Mân thành thu mua, nguyên bản tính toán sử dụng cá nhân, nhưng sau đó nghe nói có vị thương nhân họ Thiên ra giá gấp đôi mua lại. Nghiên cứu nguyên nhân, nghe nói Thiên lão gia tuổi trẻ tuấn lãng kia đến Mân thành phú thương gia làm khách, liền vì một nam tử che mặt bên cạnh Thiên lão gia nói một câu: “Ta thích gian nhà này”, lập tức ra giá cao gấp đôi mua về, ra tay thật xa xỉ. Việc này tự nhiên rất nhanh truyền đi, nghe phú thương Mân thành kia nói, vị nam tử che mặt bên cạnh Thiên lão gia dáng người cao gầy, thân thể tuyệt mỹ, tuy rằng là che mặt, nhưng song nhãn tình khi nói chuyện làm cho người ta nhìn vào giống như bị câu hồn đoạt phách. Nghe nói a, vị nam tử che mặt đó chính là hoa khôi Thiên lão gia mua về từ Nguyệt Thăng quốc. Nam tử Nguyệt Thăng quốc từ trước đến nay mỹ mạo trứ danh, hoa khôi càng không biết phải là bộ dáng thế nào. “Thú vị, ngươi có biết Thiên lão gia kia làm sinh ý gì không?” Tôn đương gia trong mắt phóng ra ánh sáng, đối với bị hoa khôi nào đó ngược lại có chút hứng thú. Hoa lão bản trả lời: “Nghe nói là vì sự tình tu kiến đập nước mà tới, muốn cùng quan gia làm sinh ý.” … … Dạ Vị Ương biết thời cổ đại hoa khôi không chỉ có bộ dạng đẹp, mà cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông, hắn hai tay không biết đánh đàn, vẽ tranh thì chỉ biết vẽ gà con mổ thóc, chơi cờ thì chỉ thạo cờ năm quân, viết tự càng siêu khó coi, như vậy có thể làm hoa khôi? Này không phải đang gạt người sao? Tịch Thiên Thương nói, nguyên bản chính là dùng để gạt người, cũng không phải thực sự cho người thành hoa khôi. “Biện pháp này hữu hiệu sao?” Dạ Vị Ương ngồi trong tòa hào trạch của huyện quan tiền nhiệm Mân thành cắn hạt dưa, bọn họ đã ngốc ở đây năm ngày, cũng chưa thấy Tôn đương gia trong truyền thuyết kia có động tĩnh gì. “Hắn nếu thật sự thích mỹ nhân, nhất định sẽ đối với ngươi có hứng thú.” Tịch Thiên Thương cúi đầu cười, hướng mắt nhìn Chước Hoa đang đi vào phòng. Còn đang cắn hạt dưa Dạ Vị Ương rất nhanh ngừng động tác, Chước Hoa mặc quần áo cùng hắn giống nhau như đúc, tóc chải cũng giống, chỉ kém trên mặt có sa mạn(khăn che mặt) thì trang điểm hoàn toàn nhất dạng, nếu không cẩn thận nhận thức đúng là phân không ra đâu là hắn, đâu là Chước Hoa. “Đây là?” Dạ Vị Ương khó hiểu hỏi. “Luận cầm kỳ thi họa ngươi không được, Chước Hoa so với ngươi lợi hại hơn, trong Mân thành có Yến Tử Lâu, Tôn đương gia cùng Yến Tử Lâu quan hệ chặt chẽ, vả lại tin đồn về hà bá tức giận nghe đâu là từ Yến Tử Lâu truyền tới.” “Hiện giờ đồn đãi về ngươi chậm rãi truyền trong thành, thứ nhất có thể áp xuống tin đồn về hà bá, thứ hai khẳng định sẽ dẫn đến Hoa lão bản Yến Tử Lâu chú ý, Hoa lão bản kia cùng Tôn đương gia quan hệ mật thiết hơn phân nửa sẽ nắm một ít thông tin về ngươi.” Tịch Thiên Thương mâu quang nhất thiểm, lãnh thanh cười nói: “Chúng ta muốn làm, chính là đem ngươi hơn hẳn hoa khôi Yến Tử Lâu gấp vạn lần, chờ cá mắc câu.” Tôn đương gia kia ở sau lưng yêu ngôn hoặc chúng, Dạ Vị Ương bọn họ gậy ông đập lưng ông, đem hư danh “Hoa khôi” Dạ Vị Ương thổi càng cao càng tốt. Mọi người đều có tâm lý chung, đều thích những người cùng vật xinh đẹp, rất nhanh hoa khôi thần bí liền quán thượng thành danh hào “Nguyệt Thăng đệ nhất mỹ nhân”, thậm chí có người kiêu ngạo nói rằng Dạ Vị Ương từng đến Quảng Nam mới là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Là thật hay giả tạm thời khoan bàn, Tịch Thiên Thương mang Chước Hoa giả trang Dạ Vị Ương đến du thuyền giữa sông, nam tử che mặt ngồi ở đầu thuyền đạn cầm dẫn tới hai bờ sông mọi người dừng chân vây xem, tiếng đàn lượn lờ nhanh chóng truyền ra, mọi người chỉ chứng, hoa khôi Nguyệt Thăng quốc là nhất thủ hảo cầm, còn hơn hoa khôi Yến Tử Lâu gấp trăm ngàn lần! Sau đó Tịch Thiên Thương lại hào phóng mời văn nhân mặc khách Mân thành cùng đến phẩm trà, trong lúc Chước Hoa cùng mọi người ngâm thơ đối câu, tài hoa phi phàm, nháy mắt liền thắng được văn nhân tao khách ồn ào truy phủng (tán tụng, tâng bốc). Trong khoảng thời gian ngắn, hoa khôi Nguyệt Thăng quốc dẫn tới vạn nhân truy phủng, nổi bật vô lưỡng, người trong Mân thành suy đoán dung mạo sau sa mạn kia ắt hẳn phải khuynh quốc khuynh thành, còn tin đồn về hà bá cứ như vậy bị ngăn chặn. Lá»i Äá»n thì Äã ngÄn chặn, nhÆ°ng nếu không Äem loạn thần tặc tá» trảm thảo trừ cÄn, chá» e sau nà y lá»a cháy không dứt, xuân phong tái khá»i. Hiá»n tại Dạ VỠƯơng bá»n há» Äã sai ngÆ°á»i Äiá»u tra những ngÆ°á»i có liên quan vá»i Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia, chÃnh là muá»n Äem những kẻ nà y nhá» táºn gá»c cÅ©ng không dá»
dà ng, nếu tùy tiá»n hà nh Äá»ng nhất Äá»nh Äả thảo kinh xà . Vì váºy Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng cùng Dạ VỠƯơng tiếp tục kế hoạch: dẫn xà xuất Äá»ng. âMấy ngà y nay phá»ng chừng cÅ©ng dáºy Äủ hứng thú của Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia kia, Æ°á»c Äoán hắn rất nhanh sẽ kiá»m chế không ná»i, Äến lúc Äó chúng ta có thá» danh chÃnh ngôn thuáºn tiếp cáºn hắn, xem sau lÆ°ng hắn có phải còn ngÆ°á»i khác hay không, nhÆ° váºy liá»n có thá» tìm hiá»u ngá»n nguá»n, Äem những kẻ nà y má»t lÆ°á»i bắt sạch.â Tháºt lâu không có tham dá»± tranh Äấu Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng hứng trà bừng bừng nói xong, Äóng cá»a sá» quay Äầu nhìn tiá»u há» ly nà o Äó Äang miá»
n cưỡng ghé và o Äầu giÆ°á»ng bá» dáng sắp ngủ. Vá»i vã mấy ngà y, Dạ VỠƯơng Äã có thá» nghá» ngÆ¡i chá»c lát. Mấy ngà y nay Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng và ChÆ°á»c Hoa á» bên ngoà i âgiả danh lừa bá»pâ, Dạ VỠƯơng cÅ©ng không rảnh rá»i, hắn trá»m cùng ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n ly khai Mân thà nh Äến công trÆ°á»ng tu kiến Äáºp nÆ°á»c, trừ bá» kiá»m tra tiến Äá» công trình còn há» trợ má»t Ãt vấn Äá» trong lúc thá»±c thi gặp phải. Sau khi bên kia kết thúc Dạ VỠƯơng cùng ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n vá»i vã chạy vá», theo lá»i ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n nói, á» công trÆ°á»ng Dạ VỠƯơng cÆ¡ bản không có thá»i gian nghá» ngÆ¡i, liên tiếp báºn rá»n chạy tá»i chạy lui. âMá»t má»i?â Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng Äi tá»i bên cạnh Dạ VỠƯơng, ÄÆ°a tay thay nam nhân xoa huyá»t thái dÆ°Æ¡ng. Dạ VỠƯơng vá»i má» mắt: âHoà ng thượng, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng má»t má»i, không cần là m nhÆ° váºy.â Bất quá tháºt sá»± rất thoải mái a. âTrẫm thÃch xoa cho ngÆ°Æ¡i, nằm Äi.â Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng ngá»i á» bên giÆ°á»ng, má»t bên cấp Dạ VỠƯơng xoa, má»t bên cÆ°á»i nói, âCó Äôi khi trẫm hy vá»ng ái khanh Äừng tà i giá»i nhÆ° váºy, nhÆ° thế trẫm có thá» danh chÃnh ngôn thuáºn Äem ngÆ°Æ¡i giấu Äi, VỠƯơng lợi hại, nếu bá» ngÆ°á»i giấu Äi không khá»i quá mức lãng phÃ.â âHoà ng thượng, ngÆ°Æ¡i thÃch gì á» ta?â Dạ VỠƯơng thì thà o há»i. âVấn Äá» nà y trẫm cÅ©ng muá»n biết.â CÆ°á»i nhạt. âTa có tá»t nhÆ° váºy không?â Câu há»i rất không tá»± tin, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng thá» dà i: âTrẫm hiá»n tại có thá» khẳng Äá»nh ngÆ°Æ¡i không phải Dạ VỠƯơng trÆ°á»c kia, Dạ VỠƯơng trÆ°á»c kia kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, tiá»u há» ly bây giá» ngược lại rất không tá»± tin.â Không phải Dạ VỠƯơng không tá»± tin, chá» là không hiá»u vì sao nhiá»u ngÆ°á»i thÃch hắn nhÆ° váºy thôi. Muá»n nói là thÃch há»i hợt thì có thá» lý giải, nhÆ°ng LÆ°u Bá Há» Äâu phải loại ngÆ°á»i nông cạn Äó, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng chÃnh là nam nhân trÆ°á»c kia của Dạ VỠƯơng, chẳng qua khẳng Äá»nh Äã sá»m chán ngấy, hiá»n tại má»t lần nữa dấy lên hứng thú. Còn có Bắc Thần Diêu Quang, kia tá»± nhiên không cần nhiá»u lá»i, ngÆ°á»i ná» Äá»u tÃnh toán cùng hắn phân hÆ°á»ng thiên hạ. âNgủ Äi.â Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng lên giÆ°á»ng, ngÆ°á»i nà y có Äôi khi tháºt sá»± rất kỳ quái, thá»i Äiá»m cÆ°á»ng thế có thá» bá vÆ°Æ¡ng ngạnh thượng cung, nhÆ°ng tráºn nà y lại tuân thủ hứa hẹn không bÃnh Dạ VỠƯơng. Dạ VỠƯơng rất má»t má»i, nhắm mắt rất nhanh liá»n ngủ, chá» nhá» trong lúc mÆ¡ mÆ¡ há» há» Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng dÆ°á»ng nhÆ° nhất trá»±c nhìn hắn. Cách má»t buá»i sáng, quả thá»±c giá»ng nhÆ° lá»i Tá»ch Thiên thÆ°Æ¡ng nói, Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia rá»t cục kiá»m chế không Äược cấp Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng phát thiếp má»i, muá»n thá»nh Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng cùng Dạ VỠƯơng Äến Yến Tá» Lâu tụ há»p. Hết chÆ°Æ¡ng thứ hai mÆ°Æ¡i chÃn
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau