“Ngao ngô! Ngao ngô!”
Hai cái chân nhỏ của tiểu hồ ly gắt gao quấn lấy nam nhân không chịu buông, thanh âm nôn nóng vừa ủy khuất vừa thương tâm, liên tục kêu to khiến Lưu Bá Hề trong lòng dâng lên từng đợt khó chịu chẳng nói nên lời, tay không tự chủ mà đem tiểu hồ ly siết chặt hơn.
“Lưu tướng quân, cảm tạ.” Gặp Lưu Bá Hề vẻ mặt do dự, Bắc Thần Diêu Quang trực tiếp đi tới một phen bắt lấy tiểu hồ ly trong ngực Lưu Bá Hề, không để ý vật nhỏ giãy dụa thế nào ôm Dạ Vị Ương trở về.
“Ngao ngô!” Thân mình bị Bắc Thần Diêu Quang ôm lấy, tiểu hồ ly vẫn không ngừng giơ tứ chi hướng về phía Lưu Bá Hề, đôi mắt như hạt bồ đào ánh lên thủy quang trông mong nhìn Đại tướng quân, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bộc lộ hết.
Rõ ràng người ở ngay trước mắt, nhưng lại không có biện pháp nói ra, không có biện pháp nói cho đối phương biết, hắn chính là Dạ Vị Ương.
Tiểu hồ ly khóe mắt phiếm lệ quang, nức nở giống như tiếng khóc nỉ non khiến người nghe lòng đều nát, trái tim Lưu Bá Hề như bị ai bóp chặt, hắn nhìn tiểu hồ ly bị Bắc Thần Diêu Quang bắt đi đang không ngừng giãy dụa muốn chạy vào ngực mình, tổng cảm thấy như đã từng quen biết, tổng cảm thấy tiểu hồ ly giống hệt như trước kia hắn nhận thức.
“Bệ hạ hồ ly này, rất giống hồ ly trước đây ta từng nuôi.” Lưu Bá Hề có một loại xúc động mãnh liệt muốn ôm tiểu hồ ly trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341786/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.