Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Tết âm lịch vốn nên là ngày cả nhà sum họp đoàn viên, nhưng trong hoàng cung lại lộ ra một cỗ khí tức sinh lãnh. Đêm trừ tịch, Bắc Thần Dận rốt cục cũng không thể sống qua ngày cuối cùng của năm nay, ra đi vội vàng. Thời điểm Bắc Thần Dận tạ thế Bắc Thần Diêu Quang mang Dạ Vị Ương đi tới bên giường nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang chỉ lẳng lặng nhìn phụ thân thần trí đã có chút mơ hồ, nói một câu: “Ta biết ngươi tưởng niệm Tịch Thiên Lâu, an tâm đi đi, nhi thần, sẽ đem tưởng niệm của ngươi đối với hắn làm cho Lưu Bá Hề mang về.” Bình tĩnh nói xong câu nói kia, Bắc Thần Diêu Quang đưa tay phủ lên hai mắt đã thất tiêu. Hoàng thượng băng hà, một thế hệ mới Bắc Thần chi vương, cũng từ đó mà sinh ra. Lúc đại điển đăng cơ Bắc Thần Diêu Quang không có biện pháp mang theo tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương cũng không đếm xỉa im lặng nằm ở trong phòng, ngẫu nhiên xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy người trong cung vội đến vội đi như thoi đưa. Hắn nằm sấp trên giường suy nghĩ lại những lời mấy ngày nay nghe được, Tịch Thiên Lâu và Bắc Thần Dận cư nhiên từng có quan hệ như vậy, chỉ tiếc cho hai người kia, năm đó một người là Bắc Thần thái tử, một người là Thiên quốc hoàng tử, đã định không thể cùng một chỗ với nhau. Trên đời này rõ ràng có nhiều người yêu nhau như thế, rồi lại vì đủ loại nguyên nhân phải chịu đựng nỗi khổ phân ly. Đến buổi tối, tiểu cô ly nằm trên giường ngủ vù vù, cửa phòng đột nhiên bị người “Phanh ——” một tiếng mở ra, Dạ Vị Ương mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam nhân trên người mặc y bào đỏ đen xen kẽ bước vào, vừa đi vừa gỡ vương miện trên đầu xuống tùy ý ném sang một bên. “Tiểu hồ ly ——” “Ngao ngô~” Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang trên người nồng đậm mùi rượu chặt chẽ ôm, người nọ dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ hắn: “Một ngày không nhìn thấy ngươi, ta rất sợ ngươi lại giống như trước kia đột nhiên biến mất, bọn họ đều nói ngươi chết, chỉ có ta biết, ngươi chẳng qua tạm thời ly khai thôi, ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không bỏ lại ta một mình.” “Không cần tái rời bỏ ta, vật nhỏ.” Đêm đó, Bắc Thần Diêu Quang giống như lên cơn mê sảng, cả đêm ôm lấy Dạ Vị Ương không ngừng lầm bầm lầu bầu. Cứ như vậy trong nháy mắt Dạ Vị Ương cảm thấy Bắc Thần Diêu Quang người này quá mức lãnh khốc, đối với tất cả mọi người xung quanh đều không tín nhiệm, không cần ai yêu cũng không có ai chút chân tâm, lãnh khốc đến độ khiến người ta cảm thấy đáng thương. Chân tâm hiếm có, chỉ dành cho một con hồ ly. Trừ bỏ lúc đầu Bắc Thần Diêu Quang luôn dọa nạt hắn, về sau Dạ Vị Ương không thể không thừa nhận, Bắc Thần Diêu Quang đối đãi hắn tốt lắm, nam nhân kia nhìn bất luận kẻ nào ngay cả phụ thân trong mắt cũng không có tia tình cảm, chỉ có thời điểm nhìn hắn là toát ra vài phần ôn nhu. Tình cảm như thế đôi khi làm cho Dạ Vị Ương sợ hãi, quá mức cố chấp, cũng quá mức điên cuồng. Dù sao, hắn chỉ là một con hồ ly. … … Thương ở chân phải đã khỏi, thời điểm xuyên đến thế giới này làm người, Dạ Vị Ương chưa từng được chạy nhảy thỏa thích, hiện tại cũng không tồi, tuy biến thành hồ ly, nhưng ít ra hắn có thể thoăn thoắt ngược xuôi. Bắc Thần Diêu Quang tìm cho hắn mấy con tiểu cẩu làm bạn chơi đùa, Dạ Vị Ương hoan hỉ cùng tiểu cẩu cẩu ngoạn cùng một chỗ, hắn thậm chí phát hiện mình có một năng lực kỳ lạ, chính là có thể làm cho tiểu cẩu cẩu nghe được lời hắn nói. Đông tuyết dần tan, vạn vật tân sinh. Trên nhành cây mọc lên những chồi non màu xanh lá, hoa đào trong hoa viên từng phiến từng phiến nở rộ, Dạ Vị Ương dõi mắt trông chờ đếm từng ngày, đội ngũ hộ tống xuất phát từ Thiên quốc hẳn đã đến Bắc Thần quốc. Theo thị nữ trong cung trò chuyện Dạ Vị Ương rốt cục cũng nghe được tin tức hắn chờ đợi đã lâu, Lưu Bá Hề đã hộ tống Kiến An công chúa tới Tử Vi thành, bảy ngày sau Kiến An công chúa sẽ cùng Bắc Thần hoàng đế Bắc Thần Diêu Quang cử hành đại hôn, sau ngày đại hôn Lưu Bá Hề có thể dẫn dắt đội ngũ về nước. Đồng nghĩa, Dạ Vị Ương có thời gian không đến mười ngày nhìn thấy Đại tướng quân mà hắn tâm tâm niệm niệm. Chính là trời tính không bằng người tính, dĩ vãng mặc kệ là đi nơi nào Bắc Thần Diêu Quang đều mang hắn theo, mà hiện tại không biết là ăn nhầm thứ gì, cư nhiên không đem hắn đi gặp người Thiên quốc một lần. Hai ngày đầu Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang bỏ lại một mình trong cung điện sắp nhẫn không được, Lưu Bá Hề rõ ràng đang ở trong cung, nhưng hắn không cách nào nhìn thấy nam nhân kia. “Ngao ngô ——” Đến ngày thứ ba, tiểu hồ ly chưa bao giờ làm nũng với Bắc Thần Diêu Quang, ngay lúc nam nhân chuẩn bị rời đi lại chủ động tiếp cận, Dạ Vị Ương phát hiện da mặt mình càng lúc càng dày, phe phẩy đuôi cắn góc áo Bắc Thần Diêu Quang. Phát hiện tiểu hồ ly Bắc Thần Diêu Quang cười bế Dạ Vị Ương lên, đối với tiểu hồ ly hôn một trận, vừa hôn vừa sờ, thiếu chút nữa làm cho Dạ Vị Ương nhịn không được chạy trốn. Từ lần đó Bắc Thần Diêu Quang lại mang hắn theo, chính là nam nhân kia cố tình không đi gặp Kiến An công chúa cũng không đi gặp Lưu Bá Hề, mà đem tiểu hồ ly vào thư phòng xử lý sự vụ. Dạ Vị Ương không chịu nổi dây dưa, nếu lúc này bỏ lỡ thì không biết sau này còn có cơ hội tái kiến Đại tướng thân nữa hay không. Hắn giống như mọi ngày ghé vào cửa sổ thư phòng nhìn bên ngoài, đại khái là lúc trước hắn đều ngoan ngoãn không có động tác chạy trốn, Bắc Thần Diêu Quang liền yên tâm để hắn nằm sấp bên cửa sổ. Chẳng qua trước kia bởi vì Dạ Vị Ương biết mình trốn không thoát hoàng cung này, cho dù hắn chạy được ra ngoài cũng không có biện pháp ly khai Tử Vi thành, nhưng hiện tại hắn chỉ có một mục đích, một suy nghĩ, là phải nhìn thấy Đại tướng quân. “Hưu” một tiếng, tiểu hồ ly nguyên bản nằm trên cửa sổ chọn đúng thời điểm thả người liền nhảy ra ngoài, Dạ Vị Ương nhảy vào trong hoa viên càng không ngừng lủi sâu vào bụi rậm. Hắn có thá» nghe thấy phÃa sau vang lên tiếng kêu dẫn theo chút hoảng loạn của Bắc Thần Diêu Quang, còn có tiếng ầm Ä© huyên náo của Äám thá» nữ cùng thá» vá» liên tục hô quát nói tìm bắt hắn. Dạ VỠƯơng không biết mình Äã chạy tá»i nÆ¡i nà o, hắn chá» biết không ngừng chạy không ngừng chạy, Äôi mắt to tròn luôn nhìn quanh bá»n phÃa, hy vá»ng có thá» nhìn thấy nam nhân hắn muá»n gặp. Bá Há», ngÆ°Æ¡i á» Äâu? âNgao ngô~â Tiá»u há» ly nhá»n không Äược khẽ kêu má»t tiếng, phÃa sau Äá»t nhiên có má»t Äá»i binh lÃnh phát giác sá»± tá»n tại của hắn, lá»n tiếng quát hÆ°á»ng vá» phÃa hắn chạy tá»i: âá» Äằng kia! Mau bắt lấy tiá»u há» ly!â âBá» hạ phân phó, không Äược lá»ng thÆ°Æ¡ng há» ly, Äá»u Äem vÅ© khà thu há»i Äi!â Còn chÆ°a ká»p thá» mấy hÆ¡i, Dạ VỠƯơng co chân lên bá» chạy, dá»±a và o trà nhá» nháºn thức Äá»i vá»i hoà ng cung mà tiếp tục chạy, tuy rằng phÃa trÆ°á»c luôn có ngÆ°á»i ngÄn chặn hắn, nhÆ°ng có lẽ do lá»i nói của Bắc Thần Diêu Quang ná»i lên tác dụng. Äám binh lÃnh không dám tiến lên Äánh hắn, có thá» khiến Dạ VỠƯơng và i lần Äà o thoát. Trong nhất thá»i toà n bá» hoà ng cung gà bay chó sủa, nhóm binh lÃnh tuần tra trong cung má»t Äá»i lại má»t Äá»i báºn rá»n. âLý công công, trong cung là m sao váºy?â TrÆ°á»ng sam hôi (xám) lam sắc, khà chất nho nhã, mi vÅ© tá»±a nhÆ° Äá hoa cÆ°Æ¡ng nhÆ°ng không thiếu phần kiên nghá», tuấn mỹ nam tá» nhìn hoà ng cung rá»n rà ng má»t mảnh. Äem sá»± tình giá trang (Äá» cÆ°á»i) công chúa an bà i thá»a Äáng, LÆ°u Bá Há» Äang chuẩn bá» quay vá» chá» nghá» ngÆ¡i, á» ven ÄÆ°á»ng không ngừng có ngÆ°á»i chạy tá»i chạy lui, miá»ng tá»±a há» còn kêu há» ly gì Äó. âNà y⦠Hình nhÆ° há» ly của hoà ng thượng chạy mất.â Lý công công cÅ©ng Äang kỳ quái, bất quá Äi ngang qua nghe tiếng hô quát trong miá»ng binh lÃnh hắn Äại khái Äoán Äược và i phần, Lý công công lắc Äầu, thá» dà i: âSau khi hoà ng thượng há»i cung thì mang vá» má»t con há» ly, má»i ngà y Äá»u Äem theo bên ngÆ°á»i, Äây chÃnh là tâm can bảo bá»i của hoà ng thượng.â Há» ly? LÆ°u Bá Há» từng nghe nói Bắc Thần Diêu Quang yêu thÃch há» ly, chÃnh là ngÆ°á»i ná» tuy rằng ái há» ly nhÆ°ng rất Ãt khi Äem má»t con há» ly nà o Äó giữ lại bên ngÆ°á»i thá»i gian dà i, tháºm chà còn thÆ°á»ng xuyên giết chết há» ly rá»i vứt xác. Vá» Bắc Thần Diêu Quang, LÆ°u Bá Há» từ trÆ°á»c Äến nay không có hảo cảm, Äá»i vá»i hà nh vi ngÆ°á»i ná» ngược sát há» ly hắn lại cà ng không có hảo cảm, bất quá bá»i vì má»t con há» ly chạy trá»n mà Äá»ng thanh thế lá»n nhÆ° váºy là m cho hắn hÆ¡i cả kinh. âHoà ng thượng chúng ta trÆ°á»c Äây từng dưỡng qua má»t con há» ly, há» ly kia tuy rằng bình thÆ°á»ng không thèm nhìn tá»i Hoà ng thượng, nhÆ°ng Äến thá»i Äiá»m cuá»i cùng lại thay Hoà ng thượng cản má»t Äao của thÃch khách, Hoà ng thượng nhÆ° váºy là không quên Äược há» ly kia a.â Lý công công sá»ng trong cung nhiá»u nÄm nhá» lại chuyá»n nÄm Äó không khá»i má»t tráºn thá»n thức. Hắn còn nhá» rõ khi Äó Bắc Thần Diêu Quang gắt gao ôm thi thá» tiá»u há» ly không buông, còn Äem thi thá» tiá»u há» ly Äặt trên giÆ°á»ng nói phải Äợi tiá»u há» ly tá»nh lại, nhắc tá»i cÅ©ng kỳ quái, ai cÅ©ng không có chạm qua há» ly, há» ly kia sau Äó biến mất không thấy tÄm hÆ¡i. âNha! Há» ly!â Không biết ngÆ°á»i nà o hô to má»t tiếng, Lý công công chá» thấy má»t mạt tuyết ảnh giá»ng nhÆ° tia chá»p hÆ°á»ng bá»n há» vá»t lại Äây, hắn vá»i hô: âLÆ°u tÆ°á»ng quân, há» trợ bắt há» ly a!â Còn không Äợi LÆ°u Bá Há» Äá»ng thủ, há» ly tuyết trắng kia Äã nhảy vá» phÃa LÆ°u Bá Há», Äại tÆ°á»ng quân theo bản nÄng loan thắt lÆ°ng Äón tiá»u há» Äang dùng tá»c Äá» cá»±c nhanh chạy tá»i. âNgao ngô~â Tiá»u há» ly nhà o và o trong ngá»±c Äại tÆ°á»ng quân chặt chẽ ôm lấy nam nhân, tiếng kêu ô ô lá» ra hÆ°ng phấn khó kiá»m chế, hai tiá»u móng vuá»t ghé và o trên vai LÆ°u Bá Há», cái Äầu tròn tròn thì cá» tá»i cá» lui. LÆ°u Bá Há» hÆ¡i sá»ng sá»t, không rõ vì sao tiá»u há» ly nà y lại Äá»i vá»i hắn nhiá»t tình nhÆ° thế, lại cà ng không rõ thá»i Äiá»m tiá»u há» ly chạy và o trong ngá»±c hắn, hắn mạnh mẽ cảm giác Äược tim Äáºp gia tá»c, có má»t loại quen thuá»c không nói nên lá»i. âHoà ng thượng!â Lý công công bên cạnh Äá»t nhiên hô má»t tiếng. LÆ°u Bá Há» trong lòng ôm tiá»u há» ly nhìn qua, thấy Äám ngÆ°á»i Bắc Thần Diêu Quang cách Äó không xa Äang từng bÆ°á»c Äi vá» phÃa hắn, Äôi mắt thâm thúy chặt chẽ táºp trung trên ngÆ°á»i tiá»u há» ly trong ngá»±c hắn, thẳng Äến khi Äi tá»i trÆ°á»c mặt LÆ°u Bá Há», Bắc Thần Diêu Quang má»i dừng lại cÆ°á»c bá». âLÆ°u tÆ°á»ng quân, Äa tạ ngÆ°Æ¡i bắt Äược tiá»u há» ly nghá»ch ngợm nà y của trẫm, thá»nh ngÆ°Æ¡i Äem tiá»u há» ly trả lại cho trẫm.â _______________________________
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau