Dạ Vị Ương còn nhớ rõ cảnh tượng chạng vạng ngày đó Lưu Bá Hề mang theo hắn cưỡi Ô Vân thúc ngựa chạy trên đường lớn trong thiên kinh. Từ đằng xa, tàn dương màu kim quất chiếu nghiêng trên nóc hoàng cung nguy nga tráng lệ, móng ngựa Ô Vân giơ lên từng trận đạp bụi đất mà đi, một cánh tay vắt ngang eo hắn hữu lực mà kiên nghị. Được rồi, Dạ Vị Ương vốn nghĩ là hắn ôm Lưu Bá Hề chứ không phải bị Đại tướng quân này cấp ôm, bất quá lúc ấy trong lòng hắn quả thực rất cao hứng, vui sướng, thỏa mãn. “Vị Ương, Dạ Vị Ương!” Một tiếng quát khẽ lập tức cắt ngang hồi ức tốt đẹp của Dạ Vị Ương, hắn hơi hạ tầm mắt vội trả lời: “Dạ, hoàng thượng!” Quản gia Lý Vinh nói lần trước để sư phụ tốt nhất trong cung chế tạo quang minh khải giáp, hôm nay vốn tính toán đi tìm Lưu Bá Hề, kết quả sáng sớm đã bị gọi tiến cung, tất cả kế hoạch từ sáng đến tối của hắn đều bị bỏ dỡ. “Trẫm vừa mới nói với ngươi cái gì, ngươi lặp lại một lần xem.” Trong thanh âm mang theo một tia hờn giận, Tịch Thiên Thương lạnh lùng quan sát nam tử từ Ngọc Hành sơn trở về bắt đầu ngẩn người xuất thần, nếu như trước kia thời điểm Dạ Vị Ương còn chưa mất trí nhớ, mỗi lần gọi Dạ Vị Ương tiến cung Dạ Vị Ương liền giống như ma tước (chim sẻ) ghé vào lỗ tai hắn líu ríu không ngừng. Chứ đừng nói là ngẩn người xuất thần, cặp mắt kia sẽ không ly khai người hắn quá nửa khắc, làm sao giống hiện tại, bộ dáng không tập trung như vậy. Này chẳng lẽ Tịch Thiên Thương bắt đầu để ý Dạ Vị Ương? Tịch Thiên Thương không có nghĩ như vậy, cho dù hắn không để ý Dạ Vị Ương, cũng không đại biểu hắn thích Dạ Vị Ương “Di tình biệt luyến” không đem lực chú ý đặt trên người hắn, đại đa số mọi người đều có ý tưởng ích kỷ như vậy, huống chi là hoàng đế trên vạn người bị sủng phôi (cưng chìu đến hư hỏng). “Hoàng thượng nói Chu Quế đã bị đuổi ra khỏi kinh thành đến phía Nam, đám quan viên tiền triều bè đảng Chu Quế cũng vì thế mà thu liễm một ít, còn nói khoản tiền trước kia thu thập từ bách quan quý tộc cùng phú thương đã được phân phát đến các vùng bị thiên tai, mùa đông này cuối cùng có thể trải qua an bình.” Giảng lại một lần chuyện đã nghe qua không có khả năng làm khó Dạ Vị Ương, nhớ khi hắn còn học trung học cũng nhờ bản lĩnh quá mục bất vong (xem qua là nhớ) mà thoải mái vượt qua cửa ải môn ngữ văn khoa học xã hội. Dạ Vị Ương ngẩng đầu quan sát ánh mắt Tịch Thiên Thương, nhìn thần sắc trong mắt đối phương rõ ràng có chút bất ngờ, trong lòng một trận sảng khoái. “Nghe nói chân ngươi hiện tại đã có cảm giác?” Không tiếp tục đề tài vừa rồi, Tịch Thiên Thương tùy ý hỏi. “Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, hai chân vi thần chẳng những có cảm giác, hơn nữa còn có thể hơi nhúc nhích.” Về chuyện này, Dạ Vị Ương vẫn rất cảm tạ Tịch Thiên Thương, nếu Tịch Thiên Thương không hạ lệnh, hắn sẽ không đi lên Ngọc Hành sơn kia, càng không có đoạn thời gian cùng Lưu Bá Hề cùng một chỗ. “Như thế rất tốt, vậy ngươi đứng lên đi hai bước cho trẫm nhìn xem.” Dạ Vị Ương trái phải nhìn quanh, không có bồn hoa cho hắn dựa vào cũng không có tay vịn để hắn mượn lực, tuy nói bây giờ có thể hơi nhúc nhích, nhưng trên đùi vẫn chưa có khí lực. Dạ Vị Ương đang muốn giải thích tình huống của mình, nhưng khi Tịch Thiên Thương nhìn thấy, người nọ liền đi tới trước mặt hắn, hai tay duỗi ra, cười đến hiền lành, hiền lành đến nổi khiến người mao cốt tủng nhiên: “Đừng sợ, trẫm sẽ đỡ ngươi.” “Hoàng thượng, thần sợ đụng phải ngài.” Xú hoàng đế này quả nhiên hảo tâm bất chính, ý đồ muốn nhìn hắn lúng túng. “Chẳng lẽ trẫm sợ ngươi đụng sao?” Không cho phép Dạ Vị Ương cự tuyệt, Tịch Thiên Thương trực tiếp bắt lấy y phục Dạ Vị Ương từ trên luân y kéo lên. Không có võ công chính là như vậy, Dạ Vị Ương quả thực cảm thấy bản thân không phải là một nam nhân trưởng thành mà chính là con tiểu kê yếu đuối, lập tức bị Tịch Thiên Thương xách dậy. Đi thì đi, Dạ Vị Ương không thích bị người xách như thế, hắn cúi đầu đưa tay nắm lấy cổ tay Tịch Thiên Thương nhìn về phía trước đi từng bước, mượn lực đạo từ tay Tịch Thiên Thương hắn có thể kiên cường chịu đựng đi lên phía trước hai bước. Đột nhiên trong lúc đó Tịch Thiên Thương tựa hồ muốn ly khai hắn lui về phía sau, hai tay còn cầm lấy tay đối phương, thân thể Dạ Vị Ương nhất thời chao đảo sắp ngã, thời điểm này Tịch Thiên Thương không một phen đỡ hắn thì thôi, cư nhiên còn bỏ tay ra khiến cho Dạ Vị Ương triệt để mất đi chỗ dựa, chặt chẽ ngã về phía trước đầu rạp xuống đất. “Ai nha, ái khanh sao bất cẩn như vậy, không có việc gì đi?” Lúc này người nào đó giả mù sa mưa đi tới, lúc đang chuẩn bị nâng Dạ Vị Ương miệng đầy tro bụi dậy, chợt nghe một thanh âm lanh lảnh xinh đẹp trong trẻo cười nói: “Ai nha, đây không phải Dạ đại nhân sao, như thế nào không hảo hảo ngồi mà lại quỳ dưới đất như chó gặm bùn thế kia.” Hết chương thứ ba mươi sáu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]