Thời điểm trước kia, Dạ Vị Ương ghét nhất trời mưa, nhất là mưa mùa đông lạnh càng thêm lạnh, nhưng từ khi biết lúc trời trong phải quay về kinh thành hắn lại hy vọng cơn mưa này có thể rơi thêm hai ngày nữa.
Bất quá trời không thuận theo hắn, bởi vì chưa đến hai ngày mưa liền ngừng, lúc Dạ Vị Ương ngồi trên mã xa, bên trong không hề chất đầy đồ vật mà được Lưu Bá Hề trải lên thảm lông thú dày ấm áp, mưa tuy rằng ngừng nhưng thời tiết vẫn còn ẩm ướt lạnh đến lợi hại, Dạ Vị Ương cảm thấy mình bị bọc thành cái bánh bao lớn, toàn thân cao thấp bị quấn kín đáo chặt chẽ.
Buổi sáng tinh mơ, sau khi cùng sư phụ và Hoa Sinh bọn họ cáo biệt, Lưu Bá Hề giá mã xa xuống trấn dưới chân núi Ngọc Hành sơn cùng những người khác hội họp, đám người hầu đã sớm đem mã xa tráng lệ của Dạ Vị Ương chuẩn bị tốt, nhưng Dạ Vị Ương vẫn lựa chọn ngồi ở chiếc mã xa khi xuống núi kia.
Đoàn người hướng về phía kinh thành xuất phát, Dạ Vị Ương mở cửa sổ nhìn phong cảnh xẹt qua hai bên đường, lá cây khô vàng rơi đầy trên mặt đất, tuy có vài phần xơ xác tiêu điều nhưng vì mùa đông nên đặc biệt sạch sẽ khoan khoái.
Hắn nhìn về phía trước, Lưu Bá Hề một người cưỡi trên lưng ngựa đi ở đằng trước, cho dù bóng dáng vẫn anh tư tràn đầy lại giống như có cảm ứng, Lưu Bá Hề đột nhiên xoay đầu vừa vặn chống lại ánh mắt Dạ Vị Ương, nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341743/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.