Không hiểu sao, Hứa Thanh Tiêu cảm giác vị Trình Lập Đông này không biết có phải là khắc tỉnh của mình không nữa?
Tính ra đã gặp mặt ba lần, nhưng mỗi lần gặp mặt đều có phiền phức tìm đến.
Trong lúc nhất thời, không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu hơi kích động. Làm người không nên giả vờ quá nhiều
Ngô Ngôn giả vờ trước mặt mình, kết quả có lẽ đã không còn mạng.
"Bái kiến Hứa đại tài."
Trước mắt, Trình Lập Đông xuất hiện không hề khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy sợ hãi.
Xưa đâu bằng nay, thanh danh lớn có cái dở, nhưng cũng có chỗ tốt. Nếu như đổi lại là trước đấy vài ngày, khi nhìn thấy Trình Lập Đông thì Hứa Thanh Tiêu đúng là có hơi sợ hãi.
Nhưng bây giờ không còn như xưa nữa.
Không nói đến chuyện trước đó phủ quân đã hạ lệnh chỉ cho Trình Lập Đông âm thầm điều tra, mà kể cả phủ quân không hạ lệnh thì Trình Lập Đông cũng không dám động vào mình.
Yến hội kết thúc, toàn bộ phủ Nam Dự này có ai không biết Hứa Thanh Tiêu hân chứ? Nếu thật sự muốn động vào mình, không nói những cái khác, mà toàn bộ văn nhân của phủ Nam Dự sẽ không bỏ qua cho Trình Lập Đông.
Tình đại nhân khách khí rồi, hai chữ đại tài ta đây không đảm đương nổi.”
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, chấp tay cười cười
"Bây giờ toàn bộ phủ Nam Dự này có ai không biết Hứa Thanh Tiêu, cái danh đại tài này sao không đảm đương nổi chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568869/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.