Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Đã là giữa trưa rồi.
Đã mấy ngày liền không ăn không uống không ngủ gì, quả thật hơi một, nhưng quan trọng nhất vẫn là đối rồi.
Đi xuống bên dưới thư lâu, tâm trạng Hứa Thanh Tiêu rất ư sảng khoái.
Biết được thân phận của nam tử tuấn tú kia, Về cơ bản bản thân hẳn không phải lo về hậu hoạ sau này nữa.
Tâm trạng tốt ghê.
Siêu tốt luôn.
Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu ra khỏi thư lâu, đón lấy những ánh năng đầu tiên tắm trên cơ thể hẳn sau nhiều ngày, hẳn không nhịn được mà vươn vai một cái.
Càng không nhịn được thốt lên.
“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho. đạo thế gian vạn cổ chìm trong đêm tối.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu không quá to, trong giọng điệu mang theo một loại cảm giác tự tin
Người mà, lúc vui vẻ thường thích nói nhiều hơn chút.
Chỉ có điều sau khi Hứa Thanh Tiêu vươn vai xong.
Hắn nghệch ra tại chỗ mất một lúc.
Bởi vì..có hơn một ngàn ánh mắt đang đổ đồn về phía hắn.
Thư lâu của thư viện Bách Lư có vấn đề.
Cửa vào cửa ra đều tương đối hẹp.
Lại cộng thêm việc trong thư lâu gần như không có bất cứ tia sáng nào, đến lúc người đi ra bên ngoài tự nhiên sẽ thấy hơi khó chịu, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Sau khi nói ra câu nói của thánh nhân này, Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra trong thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568865/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.