Nay lại có thêm một vị đại tài nữa, lại tiếp tục yêu cầu đánh Bắc Mạc, sẽ khiến cho thế cục càng trở nên gay gắt hơn.
Thuận theo tự nhiên vẫn là cách tốt nhất.
Nàng ta không nói thêm gì nữa, cúi người lui ra ngoài.
Lúc này.
Trong đại điện.
Ánh mắt nữ đế Đại Nguy lại lần nữa rơi xuống tờ giấy trắng tỉnh kia.
Tuyệt từ Mãn Giang Hồng phản chiếu trong bóng mắt.
Nhưng tờ giấy trắng rất nhanh thôi đã tự bốc cháy, biến mất trong làn khói.
“Đánh Bắc Mạc, đánh Bắc Mạc, một đám võ phụ, chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết thế nào là gây dựng.”
“Một đất nước lớn, có chỗ nào không căn dùng đến tiền chứ, quốc khố trống không, đến ngân lượng để sửa cung điện ta còn không có, còn suốt ngày đánh đánh đánh”
“Phụ hoàng, nếu người trên trời có linh thiêng, làm ơn phái một đại thần có năng lực kiếm tiền xuống cho. con đi, nếu còn tiếp tục thế này, nhỉ thần chỉ đành làm một tên hôn quân vậy”
Tiếng lòng nữ đế vang lên, sau đó cực kì bực dọc lấy đại một cuốn sách cổ.
Trên mặt sách thình lình viết ra ba chữ “Tha tâm thông”.
Nửa canh giờ sau.
Một đạo chỉ ý từ nội cung truyền ra, ngăn cản cục diện loạn cào cào ở kinh thành.
Các vị Quốc công đang mắng chửi rộn rã đành vẽ nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn có mấy người phải ăn quả đắng.
Phạt bổng lộc hoặc bị phạt quân côn thì phải chọn một trong hai, bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568864/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.