Trần phu tử mặc đạo bào màu trắng lên tiếng, ông ta thật lòng cảm khái về cách sử dụng từ tuyệt mỹ của Mãn Giang Hồng.
Vừa rồi trong lúc ông ta chầm chậm ung dung dùng thời gian nửa nén hương, xem đi xem lại khoảng mười lần, thế nên không tiếc đưa ra lời khen.
Cho nên ông ta đã hạ quyết tập, bất kể thế nào đều phải dụ dỗ được Hứa Thanh Tiêu vào thư viện của ông ta, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chê, ông ta nguyện ý thu nhận Hứa Thanh Tiêu làm học trò.
“Đúng vậy, nếu như bài thơ này do một vị tướng quân trải qua nhiều trận chiến kinh nghiệm đầy mình rồi, trái lại tại hạ sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là một vị thanh niên trẻ tuổi sáng tác ra, người này quả có lòng trung thành với đất nước, nếu sau này có thể gia nhập vào Binh bộ, có khi lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy kỵ binh của Đại Nguy ta càn quét bọn Man Di.”
Lưu phu tử gật đầu, ông ta cho lời đánh giá cao nhất.
Những lời này, khiến cho hai vị còn lại cực kì ngạc nhiên, mà lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc đến nghệch ra.
Một khi đã đạt đến trình độ như Lưu phu tử, họ thường rất ít khi khen người khác, ngược lại đa số đều là chỉ dạy, lời khen thế này đã đủ chứng minh, đoạn văn Mãn Giang Hồng này rốt cuộc tuyệt vời đến đâu.
“Từ ngữ nhân hoá như người, câu văn biểu đạt được đại ý, có thể viết ra được tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568862/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.