Có câu nói muốn diệt được bên ngoài, trước hết phải yên lòng bên trong.
Chuyện bên ngoài như thế nào đi nữa, nói tóm lại vẫn có đường để đi, cho dù man di đã đánh hạ Tĩnh thành rồi, nhưng họ vẫn chưa gây ra được họa diệt quốc.
Bố trí chiến tuyến, lòng dân mấu chốt, phân phối tài nguyên, cùng với trị quốc an cư, có cái nào không nhức đầu hơn vấn đề man di không?
Chỉ dựa vào bản thân đánh giết thì có hữu dụng không?
Nhất định là vô dụng,
Cho nên [An Quốc], tuyệt đối không phải ở vấn đề biên cương.
Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, bảo thư sinh đi nói chiến tranh lịch sử, chẳng khác gì lý luận suông, một đống mã hậu pháo.
Không đi đến chiến trường, không biết được chiến tranh chân chính, tất cả mọi thứ nói đến đều là vô nghĩa.
Cho nên hoàng đế sẽ không ngu xuẩn đến mức như vậy, để cho một đám thư sinh đàm luận chuyện chiến tranh.
Cái an quốc này.
Hẳn là... kinh tế.
Ừ.
Vấn đề kinh tế.
Đối với một quốc gia mà nói, các vấn đề bên ngoài nhỏ hơn các vấn đề bên trong, lấy lịch sử ra làm gương, hầu hết các quốc gia sụp đổ, lý do đều là có vấn đề ở bên trong.
Mà bộ phận ở trong đó, chẳng qua chỉ có hai cái.
Triều đình và bách tính.
Phiên vương, quyền thần, đảng phái là gốc rễ của triều đình.
Kinh tế, nông nghiệp, cuộc sống, là nguồn gốc của người dân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568851/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.