Hai người khiêm tốn lễ phép, ngoài miệng dù nói không dám nhận không dám nhận, nhưng ý cười trên mặt nồng đậm vô cùng, sao lại là vẻ không dám nhận được?
“Thanh Tiêu hiền đệ, quả nhiên là khiêm tốn hữu lễ, đợi lát nữa nhất định phải uống với nhau mấy chén. mới được”
Triệu Chí viễn cười cười.
Chỉ là gặp mặt đơn giản, độ thiện cảm của mấy người đối với Hứa Thanh Tiêu đã tăng lên gấp bội, khiến cho Vương Nho đứng ở một bên tấm tắc khen lạ.
Nhưng mà mọi người cũng không trì tr, kết bạn với nhau cùng đi.
Nhưng mà đi trên đường, Vương Nho có chút ngạc nhiên, hạ thấp giọng hỏi
"Thanh Tiêu hiền đệ, ta hỏi ngươi chuyện này nhé?”
"Lão sư của ngươi... Hoặc là sư huynh ngươi... Khụ...”
"Có ai từng khen ta không?"
Vương Nho mở miệng, hơi lộ ra vẻ xấu hổ.
Hứa Thanh Tiêu:???
Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Vương Nho, Hứa Thanh Tiêu trong phút chốc không biết phải trả lời ra sao.
Đáp bừa một câu là từng khen rồi thì hơi dối giả, bảo chưa khen, thì lại đả thương lòng tự trọng của người khác.
Suy nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu chỉ đành cười đáp một câu đương nhiên là có nhắc đến Vương Nho huynh trưởng, sau đó lại nói tiếp vài câu làm người trượng nghĩa các thứ, khiến Vương Nho nở nụ cười.
Xã giao của cổ nhân bình thường đều khá là hàm xúc ngại ngùng, nhất là văn nhân, đại đa số suy nghĩ đều để ở trong lòng, ta giỏi ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568848/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.