Đợi cửa phòng đóng lại rồi, Hứa Thanh Tiêu bất đầu thay quần áo.
Áo bào mà Trần Tỉnh Hà chuẩn bị cho mình là một áo gấm lụa là, thuần một sắc trắng, chiếc áo sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, viền dưới quần điểm màu xanh nhẹ, tổng thế vừa giản dị lại không mất phần tao nhã.
Thay xiêm y xong, Hứa Thanh Tiêu dùng một cây trâm tiện tay cài tóc lên.
Thời cổ đại không có gương, cho dù bình thường cũng có gương đồng, nhưng cũng không phải thứ đồ rẻ rúm gì, cũng may là trong phòng thượng hạng đều có gương đồng.
Nhìn không được rõ nét, chỉ có thế loáng thoáng thấy được diện mạo của mình.
Oke, đẹp trai thật đấy.
'Sửa sang chín chủn thêm chút nữa, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, đi xuống dưới lầu.
Đi xuống lầu một, Vương Nho đang uống trà chờ mình.
“Vương Nho huynh trưởng”
Hứa Thanh Tiêu gọi một tiếng.
Người kia lập tức quay đầu lại, đợi sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Vương Nho không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thanh Tiêu hiền đệ?”
'Vương Nho hơi kinh ngạc.
Lúc trước Hứa Thanh Tiêu chỉ mang đến cho hắn một loại cảm giác khá tuấn tú mà thôi.
Nhưng mà sau khi khoác lên bộ trang phục này, có vẻ nho nhã không gì sánh bằng, tướng mạo dường như thay đổi đến chóng mặt.
Khiến người ta cảm thấy người trước mặt tuấn mỹ vô cùng.
Văn nhân thật ra vô cùng để ý đến dung mạo, dù sao thì một người mặt mâm mở miệng phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568847/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.