Người phía sau bỗng nhiên thu lại khí tức, biểu cảm trở nên ôn hoà hơn, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói
“Thực ra ngươi không phải hoang mang”
“Tu luyện dị thuật đúng là trọng tội thật. Nhưng ngươi bị thương trong lúc tu hành, về tình về lý đều có thể bỏ qua, cộng thêm ta thấy ngươi khí huyết thông nhuận, phừng phừng như hoả diệm vậy, mà ánh mắt cũng có thần, không có khả năng bị yêu ma nhập thể”
“Ngươi có thể thừa nhận luôn không sao, phủ Nam Dự cũng căn những nhân tài như ngươi, dù sao ngươi cũng mới có hai mươi đã nhập phẩm, còn đã từng tu hành qua dị thuật, tương lai sẽ có không ít chỗ tốt."
“Hứa Thanh Tiêu, cần gì phải bỏ qua cơ hội tốt lăn này chứ”
Giọng nói của đối phương vang lên.
Giọng điệu của hẳn ta cực kì ôn hoà, giống như lời nói tận đáy lòng, hết sức chân thành.
Những lời thế này đối với người bình thường có lẽ sẽ tin là thật mất.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm người hai kiếp rồi, không được coi như lão hồ ly, mà cũng không phải ngu dốt, cái loại lời nói dụ dỗ người khác thế này, một chữ hẳn cũng không tin.
“Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết dị thuật là thứ gì, cũng căn bản chưa từng tu luyện qua thứ gì như vậy, thuộc hạ thực sự không hiểu”
"Có điều, nếu như đại nhân thực sự muốn thuộc hạ giúp đỡ, thuộc hạ cũng không phải không thể thừa nhận, chỉ có điều bắt hung phạm sẽ hơi khó”
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568793/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.