Một tiếng đàn réo rắt du dương từ từ vang lên phía sau bức màn nhung.
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại, nhưng do có bức màn ngăn cách nên cậu chỉ nhìn thấy thấp thoáng phía sau có một bóng dáng yêu kiều, mái tóc dài như suối, chiếc áo nghê thường tựa cầu vồng, bàn tay đánh đàn tuy có chút uể oải nhưng lại thể hiện một sự bình thản và dịu dàng.
Cảnh tượng ấy khiến Triệu Hoằng Nhuận rất muốn lập tức vén bức màn để tận mắt ngắm nhìn dung nhan của cô nương toát ra khí chất tiên tử kia.
Nhưng rồi cậu đã không đường đột, chỉ chắp tay ra sau yên lặng lắng nghe.
Có cảm giác tiếng đàn của Tô cô nương này giống như một con suối đang chảy róc rách, nước chảy rất nhẹ, tiếng suối cũng bình lặng, từ đầu đến cuối vẫn là một giai điệu ấy, khiến người nghe cảm nhận được một sự bình yên nhẹ nhàng.
Nhưng sau sự bình yên nhẹ nhàng ấy lại là chút mơ hồ, không rõ con suối ấy rồi sẽ chảy về đâu, nhất là khi bài nhạc gần kết thúc, thủ pháp khiến cho tiếng đàn càng lúc càng nhẹ khiến người ta có cảm giác con suối này sẽ chảy mãi không ngừng.
Tiếng đàn vừa dứt, căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng.
Tô cô nương không nói gì, có vẻ đang chờ sự đánh giá của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói gì, bởi vì cậu thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
“Tiếng đàn này là có ý gì?”
Triệu Hoằng Nhuận bất giác cau mày. Tuy biết rõ tiếng đàn như muốn cậu “nhìn thấy”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-cung-dinh/1316490/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.