“Ôi…”
Trong nhã khuê Thúy Tiểu Hiên của Nhất Phương Thủy Tạ, Tô cô nương đang ngồi trên giường, gác tay lên bệ cửa sổ, nửa như nằm dài ra ngắm nhìn con kênh Đô Giang xanh ngắt bên ngoài.
Chốc chốc nàng lại thở dài.
Không thể phủ nhận, quy nô ấy quả nhiên không hề khoa trương, vị Tô cô nương đang ngồi bên cửa sổ này đây, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đã có thể gọi là một tuyệt tác của nhân gian rồi.
Mái tóc đen dài, da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp như ngọc, đôi chân mày lá liễu, đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh, quả thực như tranh, rung động lòng người.
Két…
Có tiếng cửa mở, tiểu a hoàn hầu hạ vội vàng chạy vào phòng, vén bức màn mỏng lên rồi đi vào trong, đặt mấy tờ giấy ghi câu trả lời của những người trong sảnh lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Tô cô nương đang đưa mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư?”
Tô cô nương quay lại, dáng vẻ vừa mỹ miều vừa uể oải của nàng khiến cho ngay cả tiểu a hoàn kia cũng bất giác thấy rung động.
“Tiểu thư, quả nhiên tiểu thư đúng là người đẹp nhất trong Nhất Phương Thủy Tạ.”
Tiểu a hoàn thật lòng khen ngợi.
Tô cô nương cười nhạt, lẩm bẩm bằng một giọng nói bình lặng như mặt nước ao tù: “Đẹp? Lục Nhi, ngươi có biết không? Chữ “Đẹp” ghép lại từ bộ “Dương” nghĩa là con cừu và bộ “Đại” nghĩa là to lớn, vốn dùng để chỉ những con cừu béo tốt… Cổ nhân thường hay thả nuôi cừu trong bầy cừu, khi có khách quý đến thăm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-cung-dinh/1316489/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.