An Tranh tới học đường phố Nam Sơn, đừng ở cửa ra vào nhìn bên trong, thấy phòng học trống rỗng không có một ai. Chưa có người nào của Đại Khấu Đường lên dạy học, cho dù là Khấu Lục, người coi trọng học đường nhất cũng không lên dạy. Cho nên đám trẻ con trong học đường đã rời đi từ sớm, không biết chạy tới nơi nào.
An Tranh rời khỏi học đường, vừa đi về hướng Tụ Thượng Viện, vừa cố gắng nhớ lại những gì mình biết về Đại Khấu Đường. Trong ký ức của hắn, kỳ thực Đại Khấu Đường chẳng đáng là gì. Chỉ có Khấu Đại và Khấu Cửu là có thể tu hành, những người khác không thể, chỉ là một đám ngoan đọc mà thôi. Khấu Lục luyện thể có chút tiểu thành, nhưng tùy tiện một người tu hành cảnh giới Thăng Túy nhất phẩm, nhị phẩm, cũng có thể hành hạ Khấu Lục tới chết.
Tu hành vốn khó khăn, ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, người tu hành cảnh giới Thăng Túy có thể sống rất tốt. Nhưng đừng nói tới Đại Hi, cho dù là U Yến Thập Lục Quốc, cảnh giới Thăng Túy rất nhiều.
Đang đi nửa đường trên phố Nam Sơn, An Tranh không thể không dừng lại.
Bởi vì có người đứng trên đường cái lạnh lùng nhìn mình.
Khấu Bát
Khấu Bát là một nam tử cường tráng giống như con gấu, cao chừng hai mét. So với An Tranh, hắn giống như một ngọn núi. Khấu Bát không thể tu hành, cũng không luyện thể, nhưng người này có thần lực trời sinh. Hắn vác một Khai Sơn Phủ nặng chừng 360
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nghich-chi-mon/1944481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.