Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp đại nương nhìn An Tranh nhổ cây cờ, ánh mắt có chút phức tạp. Nét mặt của nàng hiện đầy tang thương khó nói lên lời, trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Đó là vẻ mặt có thể lây nhiễm bi thương cho người khác. Giống như viếng mộ nơi núi xa, dù xa nhưng vẫn luôn ở trong lòng.

An Tranh quay lại nhìn thoáng qua Khấu Bát bị mình chém thành hai nửa.

Diệp đại nương thu lại bị thương, nàng phụng phịu đi tới, giật lấy cây cờ trong tay An Tranh:

-Ngươi đi đi, đừng tới đây nữa.

Nàng lấy lại cây cờ, sau đó dùng thái độ cung kính cắm lại cây cờ vào chỗ cũ. Lá cờ có chữ ‘Tửu’ vẫn phất phơ trong gió, nhưng tựa hồ thiếu đi vài phần linh động. Cũng không biết vì cái gì, An Tranh tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài.

-Một kiếm này vốn có thể trảm Tiên, lại bị ngươi dùng để giết kiến hôi…đáng tiếc, đáng tiếc.

An Tranh không biết mình làm sai hay không, nhưng vừa nãy hắn quả thực không có lựa chọn nào khác.

Hắn cúi đầu, chắp tay:

-Thật xin lỗi.

Diệp đại nương không quay đầu lại:

-Ta không trách ngươi, nhưng ngươi đừng tới đây nữa.

An Tranh biết, điều khiến Diệp đại nương đau lòng, không phải vì mình mượn một kiếm từ lá cờ, mà là người đã đặt một kiếm vào trong lá cờ đó. Tuy An Tranh không còn tu vị, nhưng nhãn lực vẫn còn. Hắn biết kiếm ý kia mạnh cỡ nào, càng gặp mạnh thì càng mạnh. Một kiếm kia ẩn chứa tiên khí siêu thoát phàm trần. Mà đáng sợ nhất chính là, trên lá cờ không chỉ có một kiếm.

Cho nên cái người âm thầm thở dài kia nhìn lầm rồi, một kiếm kia không phải cái duy nhất. Kiếm vẫn còn trên lá cờ, người nọ lại cho rằng lá cờ chỉ chứa một đạo kiếm ý, không biết rằng lá cờ ẩn dấu chính là Kiếm Hồn của người tu kiếm.

An Tranh chứng kiến ở góc đường Nam Sơn có một thư sinh áo vải chắp tay mà đi. Bóng lưu tiêu điều.

An Tranh không biết hắn là ai, nhưng có thể khẳng định hắn chính là người vừa mới thở dài.

‘Một kiếm kia vốn có thể trảm Tiên’

Những lời này vẫn còn quanh quẩn trong đầu An Tranh.

Tiên?

An Tranh thầm thở dài…trên đời thực sự có Tiên sao? Có người từng nói qua, trên Đại Thiên Cảnh chính là Trích Tiên, sống ở Cửu Thiên Thế Giới, bất tử bất diệt, giơ tay nhấc chân có thể hái xuống tinh thần. Nhưng ở đại thế giới này, An Tranh nhìn nhiều biết nhiều, nhưng chưa từng nghe nói có ai đạt tới Đại Thiên Cảnh viên mãn. An Tranh đã từng đạt tới Tiểu Thiên Cảnh cửu phẩm, cách Đại Thiên Cảnh chỉ một ngón tay. Nhưng hắn đã rơi vào bình cảnh rồi, khó mà tiến thêm được bước nữa.

Nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ của hoàng triều Đại Hi đã đạt tới Đại Thiên Cảnh, nhưng đấy cũng chỉ là truyền thuyết. An Tranh chưa từng thấy vị Thánh Hoàng bệ hạ kia ra tay, cho nên không biết tu vị của hắn mạnh cỡ nào. Còn có nghe đồn rồi, vị Thánh hoàng lập nên hoàng triều Đại Hi là vị tuyệt thế cường giả đạt tới Đại Thiên Cảnh viên mãn duy nhất trong thiên hạ.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn chết, không thể bất tử bất diệt.

An Tranh không biết có tiên hay không, cũng không biết tiên ngụ ở chỗ nào. Hắn chỉ biết rằng, nếu trên đời này có tiên, thì tiên là người lạnh lùng. Thế giới có quá nhiều bất công, quá nhiều kẻ ác, nhưng Tiên chưa bao giờ để ý tới. Nếu đã tu thành Tiên, mà lại siên nhiên thế ngoại, An Tranh cảm thấy Tiên chỉ là hạng tiểu nhân tư lợi, không có ý chí của người tu hành nên có.

Giết Khấu Bát, là việc nằm ngoài dự liệu của An Tranh.

Hắn biết Đại Khấu Đường và Trần gia đã tới tình trạng vạch mặt, cũng biết vì sao Trần Thiếu Bạch trốn trong Tụ Thượng Viện không ra ngoài. Nhưng hắn thật không ngờ Đại Khấu Đường có thể bức Trần gia tới mức ấy. Dựa theo suy nghĩ của An Tranh, thực lực Trần gia phải hơn xa Đại Khấu Đường mới đúng. Nhưng hiện tại Trần Thiếu Bạch trốn tới Tụ Thượng Viện, mà Khấu Bát lại ngăn cản An Tranh trên đường, bảo An Tranh đi giết Trần Thiếu Bạch, chẳng hề kiêng kỵ Trần gia…Hiển nhiên Trần gia gặp phải phiền toái lớn hơn dự tính nhiều.

An Tranh vừa đi vừa tự hỏi, rốt cuộc hiểu một chút…Kẻ địch của Trần gia, đâu chỉ có một mình Đại Khấu Đường? Đại Khấu Đường chỉ là thêm vào mà thôi, chứ kẻ địch thực sự muốn tiêu diệt Trần gia là kẻ khác. Trần gia có sản nghiệp lớn hơn Đại Khấu Đường rất nhiều. Cho nên nếu Đại Khấu Đường bị diệt, sản nghiệp Trần gia sẽ càng lớn. Nếu như diệt Trần gia, Đại Khấu Đường không đáng nhắc tới, mà những người kia có thể chiếm được lợi ích không nhỏ.

Đại Khấu Đường chỉ là một thanh đao mà thôi, nhưng không sắc bén. Thực sự sắc bén, là những kẻ âm thầm ẩn dấu kia.

An Tranh giết Khấu Bát, Đại Khấu Đường sẽ không tha thứ cho hắn. Cho nên Khấu Lục, người từng có ý định thu An Tranh làm đồ đệ, chỉ sợ lần sau thấy An Tranh, liền ra tay giết hắn.

Khấu Lục tới nhanh hơi so với dự đoán. An Tranh còn chưa tới Tụ Thượng Viện, đã thấy Khấu Lục đứng trước cửa chính Tụ Thượng Viện.

Trước cửa Tụ Thượng Viện, hai gã trông cửa vẫn đứng đó, dửng dưng như không, giống như Khấu Lục là không khí, chẳng hấp dẫn được ánh mắt của bọn họ. Trên thực tế, đây chính là lý do mà mỗi tháng hai người trông cửa này có thể có tiền lương cao như vậy. Bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần không liên quan tới Tụ Thượng Viện, như vậy mặc kệ ai sống ai chết, đều không liên quan tới bọn họ.

-Lục tiên sinh!

An Tranh cúi người thi lễ, giống như thi lễ với Khấu Bát, không nhìn ra chút sai sót nào.

-Ngươi khiến ta bất ngờ, cũng khiến ta mở rộng tầm mắt.

Khấu Lục đứng đó, sắc mặt bình thản nhìn An Tranh:

-Ta thật không ngờ, đám đệ tử mà ta tỉ mỉ dạy dỗ kia, lại là đồ bỏ đi so với ngươi. Mà ngươi ẩn tàng dưới mí mắt của ta lâu như vậy, ta rõ ràng không phát hiện ra ngươi là một miếng ngọc thô. Đây là điều ta hối hận. Nếu ta phát hiện ra ngươi sớm hơn, thì ngươi đã được Đại Khấu Đường mài thành viên ngọc chói mắt rồi.

An Tranh lắc đầu:

-Đại Khấu Đường không mài được ta, nếu các ngươi mài ta ra, mới là hủy ta.

Khấu Lục nao nao, sau đó vỗ tay:

-Có chí khí!

An Tranh hỏi:

-Lục tiên sinh cũng muốn giết ta?

Khấu Lục lắc đầu:

-Ta tới là giết Trần Thiếu Bạch.

An Tranh thở dài:

-Hóa ra Lục tiên sinh là bắn một mũi tên. Mũi tên có thể giết được mục tiêu, cũng có thể bị người dùng đao chặt đứt ở nửa đường.

Khấu Lục cười tiêu sái:

-Đúng là ta đã bắn một mũi tên không còn đường quay về. Ngươi không ngốc, nên biết tới tình trạng này, Đại Khấu Đường đã không thể tự khống chế được. Chính như ngươi nói, Đại Khấu Đường quá yếu, phía sau có một tay kéo ra dây cung, người của Đại Khấu Đường trở thành mũi tên, lần lượt bắn từng mũi một, không thể quay đầu lại.

-Cho nên ta không nỡ giết ngươi.

Khấu Lục nói:

-Ta từng buồn bã hối tiếc, cảm thấy cuộc đời thật bất công với ta. Vì sao có ngươi mới sinh ra đã có thể tu hành, mà ta thì không thể? Ta liều mạng luyện công cũng chỉ tới Luyện Thể tiểu thành. Có câu nói, tâm còn cao hơn trời…Ta đã từng như thế.

Hắn nhìn về phía An Tranh:

-Ngươi nói xem, ta cố gắng có kém hơn ai đâu? Từ sáu tuổi, ta đã bắt đầu luyện công từ lúc trời còn chưa sáng. Tới năm mười sáu tuổi, ta đã đánh hỏng 27 cái cọc gỗ. Phụ thân của ta nói với ta rằng, giữa người với người vốn không phân chia cao thấp, mới sinh ra ai cũng có chung một khởi điểm. Cho nên dù nghèo khổ chút, chỉ cần cố gắng, cố gắng gấp đôi so với con cháu nhà giàu, thì liền thành công. Nếu như gấp đôi không được, vậy thì gấp ba. Gấp ba không được, vậy thì gấp bốn. Nếu vẫn không được, vậy thì tập tới quên ăn quên ngủ, cuối cùng sẽ đền bù được.

-Nhưng về sau ta mới biết, cha ta lừa ta. Mặc kệ cố gắng như thế nào, không được vẫn là không được.

Hắn chỉ vào tim của mình:

-Lúc còn trẻ, ta muốn trở thành tướng quân, mang theo bách chiến tinh binh quét ngang thiên hạ, lấy lại công bằng. Về sau ta phát hiện, cuộc đời vốn không đơn giản như vậy. Lớn lên chút, ta muốn trở thành hiệp khách, cầm trường kiếm đi khắp nơi, ngàn dặm giết người, diệt tận bất công, giết hết kẻ ác trong thiên hạ. Về sau, ta thành một kẻ ác…An Tranh, Đại Khấu Đường không có kẻ đại gian đại ác nào, chỉ có kẻ ác thôi. Đại gian ác, là lừa mình dối người.

Hắn xoay người, đi về phía Tụ Thượng Viện.

An Tranh ở đằng sau hỏi:

-Có từng hối hận làm kẻ ác không?

Khấu Lục lắc đầu:

-Không hối hận, chỉ hận mình không đủ ác.

An Tranh không nói.

Khấu Lục đi tới cửa sân Tụ Thượng Viện, quay đầu nhìn An Tranh:

-Tự xưng đại khấu, kỳ thực từ đầu tới cuối chỉ làm quân cờ cho người khác, cuối cùng trở thành tốt thí. Theo lời đồn, chỉ cần có mười hai viên linh thạch, hơn nữa nhờ một cường giả Tu Di hỗ trợ, có thể tẩy tủy, tu hành đại đạo. Ta không có cơ hội đó, An Tranh, ngươi còn nhỏ, ngươi có cơ hội. Nhớ kỹ, nếu có thể tu hành, dù phụ cả thiên hạ cũng không sao.

An Tranh nói:

-Ta không phải ngươi, chớ ký thác việc mà ngươi không làm được cho ta.

Khấu Lục biến sắc, nhưng không nói gì thêm.

-Vu Trung của Đại Khấu Đường bái phỏng Tụ Thượng Viện.

Khấu Lục chắp tay, hướng cửa lớn Tụ Thượng Viện hô to.

An Tranh đứng đằng xa, lẳng lặng nhìn.

-Ngươi muốn thế nào?

Bên trong Tụ Thượng Viện có người hỏi.

Khấu Lục lớn tiếng đáp:

-Giết Trần Thiếu Bạch.

Bên trong Tụ Thượng Viện có người nói:

-Tiến vào cửa Tụ Thượng Viện, thì chính là khách của Tụ Thượng Viện. Đừng mang chuyện giang hồ của các ngươi vào trong này. Nếu ngươi vào trong giết người, ngươi giết không phải kẻ địch của ngươi, mà là danh tiếng của Tụ Thượng Viện. Cho nên ta khuyên ngươi kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho người ngươi muốn giết đi ra.

-Xin hỏi khi nào thì hắn đi ra?

-Không biết, khách nhân đi lúc nào thì đi. Có thể tiến vào cửa chính của Tụ Thượng Viện, Tụ Thượng Viện sẽ không đuổi khách.

Khấu Lục nói:

-Ta không thẻ đợi, nhà có thê thiếp đang ở trong tay người khác. Ta có thể đợi, nhưng bọn họ không thể đợi.

Người của Tụ Thượng Viện trả lời:

-Việc đó không liên quan tới Tụ Thượng Viện. Ngươi không đợi mà tiến vào cửa, thì chết.

Khấu Lục nói:

-Vậy thì phải đắc tội rồi!

Hắn rút đao từ sau lưng ra, đao làm từ sắt tinh luyện, toát ra cái lạnh thấu xương. Hắn bắt đầu cất bước về phía cửa lớn Tụ Thượng Viện. Hai gã canh cửa cau mày nhìn.

Khấu Lục đi bước đầu tiên, không xảy ra chuyện gì. Trong lòng hơi yên tâm, hắn bước bước tiếp theo. Bước thứ hai vẫn không có chuyện gì xảy ra. Bước thứ ba, chân hắn dẫm lên khu vực cửa chính Tụ Thượng Viện, một tia sáng màu xanh từ bên trong bay ra, cong như trăng rằm. Tia sáng chỉ lóe lên cái, Khấu Lục liền mất đi đôi chân.

Khấu Lục kêu lên một tiếng đau đớn, bỏ thanh đao vào miệng cắn chặt, dùng hai tay bò về phía trước. Tay của hắn vừa mới chạm tới khu vực cửa chính, tia sáng lại xuất hiện, cắt đứt hai tay hắn.

Khấu Lục cắn chặt vào cương đao, lưu lại vết răng trên đó. Hắn không còn tứ chi, trông giống như một con sâu. Hắn gầm nhỏ trong cổ họng, dùng cằm kéo thân thể di chuyển về phía trước.

-Cần gì chứ?

Trong Tụ Thượng Viện có người thở dài, tia sáng lại xuất hiện, chém đứt đầu Khấu Lục.

Thanh đao rơi lẻng kẻng xuống đất.

Tia sáng lơ lửng trước cửa một lúc. Đợi khi nó tiêu tán, có một thứ rất nhỏ rơi xuống thi thể Khấu Lục.

An Tranh tới gần nhìn, thì thấy đó là một cây tăm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.