Bách tính lúc ấy bán lương thực vui vẻ bao nhiêu, e rằng bây giờ hối hận bấy nhiêu.
Nếu ta chưa từng chứng kiến khổ nạn, có lẽ ta có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng ta đã chứng kiến rồi.
Trần Mạnh nhà tan cửa nát, Lý Thắng tận mắt nhìn cha bị đánh chết, Tiểu Anh què chân…
Nhân gian có quá nhiều người khốn khổ, ta không thể cứu hết được.
Vậy ta sẽ cứu những người ta có thể cứu.
"Bạt Vân, ngươi đi mời Quan chủ đến, nói ta có việc cần bàn." Ta dặn dò hai nha hoàn: "Trúc Lộ, ngươi đi gọi mấy người đầy tớ khỏe mạnh mà mẹ để lại đến giúp, để lại lượng gạo đủ dùng ba ngày trong kho, còn lại toàn bộ chuyển ra ngoài."
Quan chủ đến rất nhanh.
Sau khi nghe xong ý kiến của ta, trong mắt bà ấy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hướng ta cúi đầu thật sâu: “Lư tiểu thư thật cao thượng, bần ni hổ thẹn không bằng! Nhưng nay trong thành dân đói đâu chỉ ngàn trăm, tiểu thư dù có dốc hết tất cả, cũng chỉ có thể giải quyết cấp bách nhất thời."
Ta đỡ lấy hai cánh tay Quan chủ: "Quan chủ không cần lo lắng, cứ lấy gạo của ta trước, nấu thành cháo loãng, lấy danh nghĩa Đại Từ Quan phân phát cho dân đói trong thành. Còn những việc khác, để ta nghĩ cách."
Nói xong, ta khoác áo choàng trắng ra ngoài.
Bạt Vân xách vạt váy đuổi theo phía sau ta.
"Tiểu thư! Người đi đâu vậy?"
Ta đẩy cửa đạo quán ra, khẽ mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623529/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.