Trên đường về nhà, ta có chút lo lắng.
Không giống như mẹ, chỉ một lòng lo lắng cho ta, cha thân là chủ Lư gia, luôn tuân thủ lễ nghi, chưa chắc đã chấp nhận một đứa con gái trái với luân thường đạo lý như ta.
Bước vào chính đường, cha quả nhiên đầy vẻ lo lắng.
Trong lòng ta thấp thỏm, khép nép hành lễ.
Cha ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt hơi dịu lại.
"Đã trở về rồi thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một thời gian. Đừng sợ, mọi chuyện đã có cha. Đợi sóng gió qua đi, cha sẽ tính toán cho con, nhất định sẽ không để con chịu thiệt thòi."
Ta thăm dò hỏi: "Ý của cha là..."
"Con gái nhà họ Lư, cho dù có tái giá, cũng xứng đáng với gia đình quyền quý."
Cha vuốt râu, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng: "Chỉ là quân phản loạn thế như chẻ tre, nay lại chiếm được Hoài Thành, ta nhiều lần khuyên Bệ hạ triệu tập quân các quận vào kinh cần vương, đều bị Cao Thái bảo phản đối... cứ tiếp tục như vậy, Thịnh Kinh sẽ nguy mất!"
Lòng ta khẽ động.
Ngay cả một nữ nhi khuê các như ta cũng biết Bệ hạ hiện nay không phải là một vị minh quân.
Dưới ách bạo chính, loạn lạc và tham nhũng hoành hành, dân chúng ly tán, đói khổ.
Trên đường đi về phía Bắc, những gì ta nhìn thấy là cảnh tượng tan hoang hoàn toàn khác với sự phồn hoa của Thịnh Kinh.
Đó là nỗi đau khổ mà những người sống lâu ở Thịnh Kinh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623527/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.