Khách khứa dần dần đến đông đủ, ta và Giang Tuyết Hạc cũng yên vị.
Thẩm công nâng chén, nói vài lời chúc tụng ngắn gọn, rồi tuyên bố khai tiệc.
Có lẽ đây là bữa tiệc đơn sơ nhất mà ta từng tham dự.
Không có người rót rượu hay dâng thức ăn, rượu và món ăn đều do binh lính bưng ra, khách ngồi cạnh nhau còn phải chuyền đĩa cho nhau.
Nhưng đây cũng là bữa tiệc thoải mái nhất mà ta từng dự.
Món ăn nóng hổi, ta không cần phải quỳ ngay ngắn, khi uống rượu cũng không cần dùng tay áo rộng che miệng.
Rượu qua ba tuần, một binh sĩ bỗng loạng choạng tiến đến trước mặt ta.
"Lư cô nương, ta kính ngươi!"
Ta không hiểu tại sao, nhưng lập tức cầm chén đứng dậy.
Hắn nâng chén, cười hì hì: "Đa tạ ngươi, đa tạ bọn quý tộc các ngươi không phân biệt đúng sai, chẳng hiểu cái gì, khiến cho ta tan cửa nát nhà!"
Giọng nói của binh sĩ rất to, cả sân bỗng chốc im phăng phắc.
Giang Tuyết Hạc gần như ngay lập tức kéo ta ra sau lưng, cau mày nói: "Lão Trần, ngươi say rồi."
"Lão tử đúng là say rồi!"
Hắn đột ngột đập vỡ chén rượu, chỉ vào ta nói: "Lão tử nếu không say, tiểu thư quý tộc kiều diễm này còn có thể đứng trước mặt lão tử sao! Bọn chó má quyền quý này đã hại c.h.ế.t mười ba người nhà lão tử!
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
"Mười ba mạng người đó!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623520/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.