Chương trước
Chương sau
Nó nhìn ngườiđàn ông tên Lâm Thiên, không nói gì chỉ nhìn với ánh mắt hận thù căm phẫn màchưa từng ai thấy nó trước kia, bây giờ trong mắt mọi người, nó là một con ácquỷ, nhìn ánh mắt của nó đủ nói lên nó muốn giết ông ta biết nhường nào. Một phụnữ bước đến choàng tay ông ta, tiếp theo đó là một cô gái không hẳn là xấunhưng đanh đá, chảnh chọe.
-Chào con_ngườiđàn bà lên tiếng, sau đó là giọng cười mỉa mai
-Tôi thay mặtcon tôi chào phu nhân vậy_thấy nó không lên tiếng nên mẹ nó tiếp lời
-À, chào chị,chị vẫn xinh đẹp như ngày nào nhĩ, nhưng đáng tiếc.._người đàn bà đó chưa kịpnói xong nó ngắt lời
-Nhưng đángtiếc chị vẫn không thắng nổi con hồ ly tinh như tôi_nó cười nhếch mép khi nói đếnđây
-Mày…_ngườiđàn bà định đưa tay tát nó
-Cháu chàohai bác_hắn cầm tay ba ta lại và cúi đầu chào
-Ôi anh TânPhàm_cô gái lên tiếng
Cô ta nhanhchóng khoát tay Tân Phàm và nghênh mặt lên nhìn nó.
-Con nhìn tanhư vậy sao_ông Lâm Thiên hỏi nó
-Ông khôngcó tư cách gì để nói chuyện với tôi_nó nói
“Bốp”-ôngLâm Thiên đánh nó
-Ông lại cònđánh tôi_nó hét lên
-Ta là bacon thì tại sao không có quyền đánh con hã_ông tức giận, trong khi đó mọi ngườiđang hốt hoảng nhìn nó
-Ông lấy đâura cái từ ba đó và ghán ghép cho tôi vậy, tôi không phải con ông, và ông cũngchẳng phải là người nuôi tôi khôn lớn, chẳng phải là người dạy dỗ tôi nên người_nónói
-Con thật làkhông biết điều xíu nào, con phải giống như em con, yểu điệu thục nữ, nói năngnhỏ nhẹ và cư xử chuẩn mực chứ_ông Lâm thiên tức giận
-Phải tôi làmột đứa con gái không biết điều, là nhờ ông ban đến cho tôi mà. Thật ra tôi biếttất cả, tôi không còn nhỏ dại hay tin những điều ông nói nữa đâu, và ông chỉ códuy nhất một đứa con ái tên Hạ Lan Hương và một người vợ tên Hoàng Yến, cho nênông đừng nhận vơ có được không_nó nói lạnh lùng
-Con thì biếtcái gì chứ_ông ta quát
-Tôi biếtông lấy mẹ tôi không phải vì tình yêu, và cái danh tiếng tỹ phú đáng lẽ khôngphải của ông mà do ông ngoại tôi để lại dành cho mẹ tôi, ông đã cướp mất. Ông cầntiền để chữa bệnh cho con gái Lan Hương của ông nên ông đã tìm đủ mọi cách để lấylòng tin của ông tôi_một hồi lâu nó nói tiếp
-Tôi còn biếtlà mẹ tôi đã nói dối với tôi, rằng ông đã đi xa làm ăn để tôi không phải hậnông, gét ông. Tôi luôn tin là như vậy cho đến một ngày tôi thấy gia đình ông hạnhphúc đi vào một nhà hàng sang trọng trong khi đó tôi phải tất bật rửa chiếc xeôtô của ông để tôi kiếm tiền phụ mẹ. Mẹ tôi vì yêu ông, khi ra đi chẳng lấy mộtthứ gì_nó khóc
-Ông có biếtrằng tôi thèm khát vòng tay ba biết bao, tôi thèm được ba mẹ đưa đón đi học,nhìn những người được ba đưa đón đến trường ông có biết tôi uất ức biết bao,tôi cũng có ba nhưng đối với tôi ông ấy đã chết từ rất lâu rồi._nó nghẹn ngàonói không nên lời, nó không muốn khóc
-Từ nhỏ tôiđã quen với những công việc nặng nhọc để có thể vơi đi phần nào gánh nặng cho mẹ,tôi bị người ta chửi bới đánh đập thì làm sao có thể yểu điệu, thùy mị nết nanhư con gái của ông đây. Lúc tôi nhớ ông chỉ có thể lấy tấm hình của ông ranhìn ngắm rồi ôm ngủ. Đối với tôi, mẹ không hẳn là mẹ mà còn là người ba củatôi nữa kìa. Vì vậy xin ông đừng so sánh tôi với ai khác và cũng đừng làm cho mẹtôi tỗn thương nữa.
-Còn bà, bàcó liêm sĩ hay không, tôi biết bà là vợ lớn, bà có được tình cảm của ông ta,nhưng mẹ tôi đã chấp nhận ra đi cơ mà, tại sao bà còn tìm đến đánh đập mẹ tôidã man như vậy chứ, bà có biết lúc đó tôi nấp ở gầm bàn nhìn cảnh tượng đó tôirất sợ mất thêm một người tôi yêu thương không? Không hẳn là lỗi của bà nhưngbây giờ bà khiến tôi có ba mà không thể kêu ba_nó khóc òa lên như một đứa connít
-Thôi nàocon gái, con nói sẽ kiên cường không khóc để làm chỗ đứng vững chắc cho mẹ kiamà_mẹ nó lau nước mắt và ôm nó vào lòng nói
-Mẹ ơi chúngta về nhà nhé_nó lên tiếng
-Cậu ổn chứ,hay chúng tớ về nhà chơi với cậu nhé_Minh Kiều nói
-Ờ, phải đóchị_Phùng Hỳ vỗ vai nó
-Tôi đi nữađược chứ_hắn chen vào
Nó khẽ gật đầu,rồi sau đó mẹ nó cùng đưa bốn đứa về nhà !!
-----NhàNó-----
-Thôi nào, hếthộp giấy mất rồi_hắn nói khi đưa tấm khăn giấy cuối cùng cho nó
-Tôi biếtnhưng sao nước mắt ở đâu có cứ chảy ra…huhu_nó khóc một trận
-Cái bà mítướt này, bà có nín không, bà mà cứ khóc thế này thì nghĩ chơi bà nhá, bo bo xìnó đi anh hai, boxì nó ha Hy_Mình Kiều cười chọc quê nó
-Tán thành,bo bo xì, Ple khóc nhè xấu, chị Vãn Tình xấu hoắc_Phùng Hy cười
-Bây giờ cômuốn ăn gì tôi đi mua cho nhé_hắn nhìn nó khóc mà thương
Nó không nóigì, ôm hắn và khóc tiếp, lát sau ngủ thiếp đi trên tay hắn như trẻ con chẳngkhác. Nó ngủ nhưng mắt sưng húp lên.
Hắn, Hy vàKiều thì ra về vì trời đã tối, mẹ nó cảm ơn và đưa từng đứa về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.