Mà vào ngày này Trầnthị do là thông gia cho nên cũng đến làm khách nhà Triệu gia, thừa dịplúc Chu Mạch không bận việc, nhanh chân bước lên hỏi nàng bà nên đưatiền mừng là bao nhiêu. Từ sau khi Chu Mạch ra chủ ý làm mầm đậu, Trầnthị hiện tại đã có thói quen có chuyện gì cũng tìm Chu Mạch ra quyếtđịnh, trong tiềm thức bà cảm thấy hiện tại khuê nữ tương đối lợi hại.
"Nương, chuyện này. . . . . Con cũng không biết phải đưa bao nhiêu cho hợp lễ,trước kia lúc nhà lão đại có Tiểu Thúy cùng nhà lão tam có Triệu Băngnương đưa bao nhiêu?"
"Đứa nhỏ này, lúc lão đại có Tiểu Thúy concòn chưa vào cửa thì lấy đâu ra tiền mừng. Còn Triệu Băng thì có đưa hai mươi văn tiền, khi đó cha con còn tại thế. Haizz…!" Gợi lên chuyệnthương tâm, Trần thị không tránh khỏi thở dài.
Chu Mạch vội vàngkéo lão nương ra khỏi ưu thương: "Nương! Mẹ con ta đang bàn chuyện tiềnmừng, nương nhắc chuyện cũ làm chi! Con vừa hỏi thăm, nhà mẹ đẻ vợ lãotam cho ba mươi văn tiền, nương cũng cho giống họ đi."
Trần thịnghe xong gật đầu nói: "Cũng được, gia cảnh chúng ta cùng nhà mẹ đẻ Hứathị giống nhau, tiền mừng nên đưa giống nhau, đưa nhiều hơn thì làm bọnhọ khó coi, đưa ít không chừng còn làm cho bọn họ chê cười Chu gia chúng ta."
"Ách. . . . ." Chu Mạch thầm nghĩ, nương của nàng suy nghĩhơi nhiều thì phải, nàng thì lại không suy nghĩ xa như vậy. Bất quá nghe Trần thị nói như vậy, cảm thấy cũng có cái lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nam-tu-tieu-nang-dau/2893026/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.