"Tiểu Mao Sơn!" Tần Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, dò xét nam tử trung niên râu tím một chút, trong mắt vẫn hiện lên một tia hoài nghi. "Nếu ngươi không tin, vậy hảo hảo kiểm tra một chút tấm lệnh bài này." Nam tử trung niên râu tím lật tay lấy ra một tấm lệnh bài, ném tới, cơ hồ giống như đúc lệnh bài quan chủ Xuân Thu quan. "Đây là lệnh bài Tiểu Mao Sơn không sai, trong điển tịch tông môn ta đã thấy qua. Tần Minh bái kiến tiền bối, lúc trước có chỗ thất lễ xin thứ tội!" Tần Minh tiếp nhận lệnh bài nhìn kỹ vài lần, hai tay nâng lên cung kính đưa trở về, giữa thần sắc không còn hoài nghi, sợ hãi nói. Trong điển tịch Xuân Thu quan có ghi chép chuyện Tiểu Mao Sơn, lệnh bài thân phận này thiên chân vạn xác, tuyệt không phải đồ giả. "Không cần khách sáo, dẫn ta đi gặp một chút vị đạo hữu kia." Trần Sư Nguyên nhìn thấy Tần Minh như vậy, hài lòng gật đầu, cầm lại lệnh bài nói. "Vâng, tiền bối xin mời đi theo ta." Tần Minh mang theo Trần Sư Nguyên đi tới phía sau núi, ngoài động phủ Thẩm Lạc. Dị tượng lam quang phóng lên tận trời không kéo dài quá lâu, đã biến mất, nhưng chung quanh động phủ lại xuất hiện mảng lớn sương mù màu trắng, tầng tầng lớp lớp, bao phủ động phủ và cả những ngọn núi xung quanh vào trong. Tần Minh muốn tới gần, nhưng trong sương mù màu trắng tràn ngập một cỗ lực cản cường đại, chỉ đi vào một hai trượng đã không thể tiếp tục đi tới. Lão cảm thấy quýnh lên, há miệng muốn la lên. "Vị đạo hữu này vừa mới đột phá cảnh giới, đang cũng cố tu vi, cho nên mới kích phát ra cấm chế thủ hộ phía ngoài, chúng ta ở chỗ này chờ đi." Trần Sư Nguyên đưa tay ngăn trở Tần Minh. "Được." Tần Minh đương nhiên sẽ không có ý kiến. "Hiện tại cũng không có việc gì làm, Tần quan chủ không bằng kể vài chuyện về lai lịch vị đạo hữu này đi? Chẳng lẽ là vị tiền bối nào ở Xuân Thu quan?" Trần Sư Nguyên mỉm cười hỏi. Cấm chế sương trắng phía trước dị thường huyền diệu, lấy ánh mắt kiến thức của gã vậy mà cũng hoàn toàn nhìn không ra lịch, nên đánh giá người bên trong lại cao hơn mấy phần, khẩu khí nói chuyện cũng khách khí hơn. "Tiền bối không cần xưng hô với tại hạ như vậy, trực tiếp gọi ta Tần Minh là được. Về phần người trong động phủ chính là một vị sư đệ ta năm đó, tên là Thẩm Lạc, những năm này một mực xông xáo bên ngoài, không biết thu được kỳ ngộ gì, tu vi đột nhiên tăng mạnh, vài ngày trước vừa mới trở về." Tần Minh không giấu diếm, kể hết ra. "Cái gì! Hắn là sư đệ của ngươi? Nhìn thọ nguyên người không hơn hai trăm tuổi, chẳng lẽ sư đệ ngươi chỉ dùng hai trăm năm đã tu luyện đến Đại Thừa trung kỳ?" Trần Sư Nguyên lấy làm kinh hãi, la lên thất thanh. Tu vi Tần Minh yếu ớt, mặc dù cũng cảm thấy tu vi Thẩm Lạc tăng lên cực nhanh, lại không quá rõ tốc độ này kinh người thế nào, nhìn thấy Trần Sư Nguyên như vậy, trong lòng lão cũng không nhịn được nói thầm. Chỉ là hai người không biết là, trong lúc đó Thẩm Lạc còn ngủ say một trăm năm, nếu như bọn họ biết, không biết sẽ kinh ngạc đến loại trình độ nào. Trần Sư Nguyên dù sao cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thần sắc rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhìn sương trắng lượn lờ quanh động phủ, trầm ngâm không nói. "Tiền bối, không biết lần này ngài đến Xuân Thu quan cần làm chuyện gì?" Tần Minh nhìn Trần Sư Nguyên, chần chờ nửa ngày, rốt cuộc vẫn hỏi. "Cũng không có đại sự gì cả, ta theo lệnh chưởng giáo Tiểu Mao Sơn, đi khắp nơi xem xét tình huống những chi nhánh lưu lạc ở bên ngoài." Trần Sư Nguyên cũng không nhìn Tần Minh, tùy ý nói. "Xem xét chi nhánh?" Trong mắt Tần Minh lóe lên vẻ kích động. Xuân Thu quan là chi nhánh Tiểu Mao Sơn nhất mạch, lịch đại quan chủ đều khao khát cầu có thể trở về thượng tông. Chỉ tiếc thực lực Xuân Thu quan quá mức nhỏ yếu, căn bản vô duyên gặp bất luận đệ tử Tiểu Mao Sơn nào, đừng nói là trở về tông môn. Thế nhưng hôm nay, rốt cuộc Xuân Thu quan gặp được một vị. "Tiền bối đại giá quang lâm Xuân Thu quan, tại hạ không biết tới đón, những linh tài này là tích luỹ Xuân Thu quan ta bao năm qua, hôm nay đưa cho tiền bối, xem như một phần lễ gặp mặt, xin tiền bối vui vẻ nhận cho." Tần Minh hơi cắn răng, lấy ra mấy thứ linh tài trân quý nhất trong pháp khí trữ vật của Thẩm Lạc tặng, đưa đến trước người Trần Sư Nguyên, thanh âm cung kính nói. "Tần quan chủ đây là ý gì?" Trần Sư Nguyên nhìn lướt qua vật trong tay Tần Minh, không nhận lấy, khóe mắt vẩy một cái hỏi ngược lại. "Tiền bối là sứ giả đến từ Tiểu Mao Sơn, tại hạ cũng không quanh co lòng vòng. Xuân Thu quan nhất mạch từ lúc sáng lập ra môn phái đã một mực có tâm nguyện, đó chính là nhận tổ quy tông, quay về Tiểu Mao Sơn. Tu vi tiền bối cao thâm, tại Tiểu Mao Sơn chắc hẳn cũng ở cao vị, không biết có thể giúp Xuân Thu quan ta một chút sức lực không? Những lễ vật này nếu không đủ, tiền bối cứ mở miệng, trên dưới Xuân Thu quan chúng ta tất nhiên dốc hết toàn lực đi làm." Tần Minh cung kính nói. "Để Xuân Thu quan nhận tổ quy tông? Cũng không phải không thể." Ánh mắt Trần Sư Nguyên khẽ động, chậm rãi nói. "Thật chứ? Tiền bối có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại!" Tần Minh đại hỉ, quỳ lạy trên mặt đất. "Những linh tài này ta không muốn, ngươi cứ giữ lấy đi, đợi chút nữa ta muốn thương nghị cùng Thẩm Lạc đạo hữu một chuyện. Việc này sẽ có lợi cho Xuân Thu quan cùng Tiểu Mao Sơn, chỉ cần Tần quan chủ có thể giúp ta thúc đẩy việc này, ta cam đoan Xuân Thu quan có thể quay về Tiểu Mao Sơn." Trần Sư Nguyên nói như thế. "Không biết tiền bối muốn thương nghị với Thẩm sư đệ chuyện gì?" Tần Minh biểu lộ sững sờ, nhưng không lập tức đáp ứng, cẩn thận dò hỏi. Bây giờ Thẩm Lạc là trụ cột Xuân Thu quan, còn trọng yếu hơn cả việc để Xuân Thu quan trở về Tiểu Mao Sơn, tuyệt đối không thể làm ra chuyện thiệt mình. Trần Sư Nguyên nhìn Tần Minh một chút, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm với lão. Sắc mặt Tần Minh âm tình bất định, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện tiền bối nói, xin thứ cho vãn bối không cách nào đồng ý tương trợ, chuyện kia dù sao liên quan đến an nguy Thẩm sư đệ, hắn có nguyện ý hay không, phải xem ở ý nguyện của hắn, ta sẽ không áp đặt lên hắn." "Ngươi nói cái gì?" Trần Sư Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía Tần Minh, trong mắt hiện lên lãnh mang. Thân thể Tần Minh run lên, nhưng không nói chuyện, chỉ cúi đầu đứng ở một bên. "Rất tốt." Trần Sư Nguyên rất nhanh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói một câu. Tiếp theo hai người không nói chuyện nữa, ngoài động phủ lâm vào trầm mặc cứng nhắc. Trong động phủ, Thẩm Lạc chậm rãi thu liễm pháp lực mênh mông thể nội, mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Lần này tiến giai, quá trình phi thường thuận lợi. Hắn vừa thu nạp Thuỷ linh lực trong Nhất Nguyên Chân Thủy, vừa tinh luyện pháp lực, bằng vào kinh nghiệm trong mộng cảnh, nước chảy thành sông đột phá Đại Thừa trung kỳ. Bất quá giọt Nhất Nguyên Chân Thủy kia cũng đã tiêu hao sạch sẽ, trong tay hắn chỉ còn hai kiện Hỗn Âm Nguyên Tinh và yêu đan Bích Ngọc Giao Long, nhiều nhất có thể chống đỡ hắn tu luyện tới Đại Thừa hậu kỳ, về sau tu luyện, còn phải chờ hắc hùng tinh đem Thủy linh vật mới tới. Thẩm Lạc cũng không lo lắng chuyện hắc hùng tinh, bằng tu vi Chân Tiên hậu kỳ của gã, tìm đến mấy thứ ẩn chứa Thủy linh lực cũng không khó. "Lần bế quan này chừng hai tháng, không biết tình huống Xuân Thu quan thế nào, hay là đi ra xem một chút." Hắn nói thầm một tiếng, đứng lên. "Ồ!" Thần thức Thẩm Lạc khuếch tán ra, lập tức cảm ứng được Tần Minh và Trần Sư Nguyên ở phía ngoài. "Người kia là ai? Tu vi thật là cao thâm, đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ!" Ánh mắt hắn nhắm lại đứng lên. Xuân Thu quan đã xuống dốc, làm sao lại dẫn tới một cao thủ Đại Thừa kỳ như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]